Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm gật đầu, xua tay ý bảo Chu Trường Hoằng lui ra.

- Tiểu tử, chúng tôi là ai cậu không có tư cách biết, nhanh tránh ra, chúng tôi có việc muốn tìm Long Trường Không nói chuyện.

Người thanh niên tên Long Trường Phong liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ, tức giận nói.

Theo ý anh ta, chắc chắn Mạc Phàm là thuộc hạ, đồ đệ gì đó của Long Trường Không.

Anh ta nhỏ tuổi hơn Long Trường Không một chút, nhưng ngang hàng với Long Trường Không, anh ta đợi bên ngoài sơn cốc lâu như vậy, tất nhiên không muốn nhiều lời với tiểu bối như Mạc Phàm.

- Các người không nói chuyện với Long Trường Không được đâu, bởi vì ông ta đã chết.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

- Cái gì?

Trước sơn môn, sắc mặt không ít người thay đổi.

Bí mật sơn cốc này chỉ có Long gia bọn họ biết.

Mấy năm nay bọn họ đều từ bỏ ý định mở núi này, chỉ có Long Trường Không vẫn cố gắng mở phong ấn.

Phong ấn mở, Long Trường Không chết rồi sao?

Không ít người cười nham hiểm, lắc đầu, rõ ràng là không tin lời Mạc Phàm.

Long Trường Không muốn lấy cớ này né tránh bọn họ, đúng là quá ngây thơ.

- Tiểu soái ca, em đừng nói linh tinh, nếu không sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ, bọn họ không ôn nhu giống như chị đâu, đều vô cùng hung hãn, nhanh vụng trộm nói cho chị biết Long Trường Không ở đâu, chị đảm bảo không nói cho bọn họ.

Một mỹ phụ lắc lắc vòng eo như rắn nước đi tới, bàn tay như ngọc lần mò mặt Mạc Phàm, trượt dần xuống dưới.

Hôm nay mỹ phụ này mặc áo da bó sát, quần da, ủng da, quấn chặt lấy toàn thân.

Nhưng làm dáng người nóng bỏng của cô ta càng thêm dễ thấy, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy quần áo quá nhỏ.

Mỹ phụ này vừa đi lên trước, không ít người nhìn chằm chằm mỹ phụ duyên dáng, mắt nóng hơn nhiều.

Cũng có người nhíu mày, nhìn mỹ phụ đầy bất mãn.

Mạc Phàm hơi nhíu mày, gương mặt lãnh khốc vô cùng bình tĩnh, dán sát vào tai mỹ phụ nói.

- Tôi khuyên cô, tốt nhất là lấy tay cô ra, nếu không có khả năng cô sẽ biến thành cọc gỗ.

Vẻ mặt mỹ phụ hơi ngẩn ra, trong đôi mắt hiện lên dị sắc.

Tiểu tử độ tuổi Mạc Phàm, người nào nhìn thấy cô ta mà chẳng nhìn chằm chằm, miệng khô lưỡi đắng.

Vậy mà tiểu tử này không động tâm?

- Tiểu soái ca, nộ khí thật lớn đó… Chị sợ tới mức tâm đều run rồi, nếu em thích tán gẫu với bọn họ, vậy như em mong muốn.

Cô ta thu tay, cười quyến rũ, trong đôi mắt hiện lên lửa giận.

Cô ta định dựa vào sắc đẹp hấp dẫn, moi một chút thông tin trước, ai ngờ lại thất bại rồi.

Cô ta lớn như vậy, chưa từng thất bại quyến rũ người đàn ông nào.

Cơ bản cô ta vừa ra tay đàn ông đều quỳ gối dưới váy, liếm ngón chân cô ta, dù đi tất chân cũng nguyện ý.

Nếu tiểu tử này cuồng vọng như vậy, để đám người này dẹp cậu ta trước.

Đám người thấy mỹ phụ kinh ngạc, một lão giả sắc mặt trầm xuống, phần lớn mọi người đều vui vẻ.

- Tiểu tử, Long Trường Không bảo cậu nói như vậy sao?

Long Trường Phong lạnh giọng hỏi.

Mạc Phàm lắc đầu cười, vẻ mặt lạnh nhạt.

- Tôi nói rồi, ông ta đã chết.

- Không biết tốt xấu, đợi lát nữa sẽ thu thập cậu.

Long Trường Phong nhíu mày, trong mắt hiện lên hàn quang, dời mắt nhìn Chu Trường Hoằng.

- Chu Trường Hoằng, ông nhớ rõ Long Trường Không là sư đệ ông đúng không, ông nói cho tôi biết hiện giờ ông ta ở đâu?

Chuyện Long Trường Không bái nhập Âm Quỷ Tông, mượn Âm Quỷ Tông bắt quỷ là bí mật với Chu Trường Hoằng, nhưng bọn họ lại mở một mắt nhắm một mắt chuyện này, trên cơ bản bọn họ đều biết.

Ngoài ra Chu Trường Hoằng được xưng tụng là đại sư ở Nam Sơn, trước mặt Âm Sơn Tông bọn họ chỉ là tu sĩ tiểu tông phái xua quỷ mà thôi, không có gì hơn người, căn bản không đáng để bọn họ coi trọng.

“Ha ha!”

Long Trường Phong vừa nhắc tới quan hệ giữa Long Trường Không và Chu Trường Hoằng, ngoại trừ hai hòa thượng ra, không ít người nở nụ cười.

Sắc mặt Chu Trường Hoằng trầm xuống, giống như bị người ta xát muối lên vết thương.

- Tên phản đồ kia bị Mạc tiên sinh chúng tôi giết ngay cả linh hồn cũng không còn, sơn cốc này cũng là của Mạc tiên sinh chúng tôi, các người muốn gì thì đi tìm Mạc tiên sinh ấy?

Chu Trường Hoằng trầm giọng nói.

Những lời này vừa vang lên, không ít người thay đổi vẻ mặt, đánh giá Mạc Phàm lần nữa.

Âm Sơn Tông bọn họ có nhiều võ pháp song tu, thực lực đều mạnh hơn tu sĩ cùng cấp khác, Long Trường Không có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.

Chỉ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, không ít người cười khinh thường.

Đứa bé nhỏ như vậy, có thể đến Trúc Cơ đã không tệ, sao có thể giết Long Trường Không.

Trừ phi Long Trường Không đưa cổ ra cho giết, nếu không thì người bên cạnh giết Long Trường Không, ví dụ như Chu Trường Hoằng và đại hán kia.

Chu Trường Hoằng mạnh hơn trước một chút, trên người không còn quỷ khí âm trầm như trước, trái lại cảm giác khí phách thần khí lăng nhiên.

A Hào ở bên cạnh Mạc Phàm, hai tay lộ ra ngoài, bắp thịt trên cánh tay rắn chắc như dán thép lên, tràn ngập lực lượng nổ mạnh, vừa nhìn là biết bất phàm.

Hai người này hợp sức lại, không phải không có khả năng giết chết Long Trường Không.

Chỉ là nhìn biểu cảm phẫn nộ của Chu Trường Hoằng, cùng với hiểu biết của bọn họ về Long Trường Không, chắc là Long Trường Không đã chết.

Bọn họ không có tức giận, Long Trường Không chết thì càng tốt, cướp địa bàn với người ngoài dễ dàng hơn cướp với Long Trường Không nhiều.

ể ế ế ố ấ ể ế- Tiểu tử, vậy mà cậu giết người Long gia, còn chiếm sơn cốc của Long gia chúng tôi, giao Trấn Sơn Phù ra đây, chúng tôi có thể không so đo chuyện cậu giết người Long gia.

Long Trường Thiên lão giả bên cạnh mỹ phụ cười mỉa nói.

Cho dù Mạc Phàm có thể giết Long Trường Không, cũng không có khả năng đối đầu với đám bọn họ.

Trong số bọn họ có 3 người đến Trúc Cơ hậu kỳ, 10 người trung kỳ, còn lại đều là Trúc Cơ sơ kỳ, không chỉ như vậy, xung quanh còn có súng bắn tỉa mai phục, cho dù có mấy Mạc Phàm cũng không chắp cánh bay được.

Bảo tiểu tử này giao Trấn Sơn Phù ra trước, xử trí tiểu tử này thế nào thì nói sau.

Giết người Long gia bọn họ, tuy không cùng một mạch, cũng không thể bỏ qua dễ dàng.

- Không sai, tiểu tử, đồ của Long gia chúng tôi, tốt nhất là cậu nên giao ra đây, nếu không cậu sẽ biết hậu quả lòng tham không đáy rắn nuốt voi là gì, sơn cốc này không phải là nơi một mình cậu có thể chiếm.

Một người đàn ông trung niên khác nói theo.

- Tiểu soái ca, chị đã nói rồi mà, tuy bọn họ ngực nhỏ nhưng hung hãn hơn chị nhiều, nếu vừa rồi em ôn nhu với chị một chút, chắc chắn sẽ không như vậy.

Mỹ phụ mị nhãn như tơ, nhìn Mạc Phàm với vẻ đắc ý, cười mỉa nói.

… N

hững người khác nói theo, cả đám híp mắt, hoàn toàn coi Mạc Phàm là dê béo đến miệng.

Không chỉ người Long gia đứng ra, hai hòa thượng ở trong đám người cũng đi ra, nói a di đà Phật.

- A di đà Phật, chư vị thí chủ, Mạc thí chủ này có chút ân oán với Thiếu Lâm Tự chúng tôi, đợi cậu ta giao Trấn Sơn Phù ra, có thể giao cậu ta cho Thiếu Lâm Tự chúng tôi không?

Phổ Độ bình tĩnh nói.

Hai hòa thượng này vừa đi ra, vẻ mặt không ít người thay đổi.

Ngay cả Mạc Phàm cũng nhíu mày, sắc mặt Chu Trường Hoằng lại càng khó coi, vô cùng rõ ràng, nhất định Vô Tâm quay về Thiếu Lâm Tự không bẩm báo chi tiết.

- Chuyện này…

Trên mặt ông ta hiện lên lo lắng.

Long Trường Thiên nhíu mày, nghĩ một lát, hai mắt sáng lên.

- Xin hỏi Phổ Độ đại sư, có phải tiểu tử này liên quan đến chuyện Phổ Hoằng đại sư hay không?
Advertisement
';
Advertisement