Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Không có gì, chỉ vì ông tìm lầm người rồi.

Mạc Phàm cười khẽ, tuy Thần Nông Tông không am hiểu chiến đấu, nhưng ở Tu Chân giới có một loại người không thể đoạt xác, là vì Diễn Thiên Thần Tuyệt.

- Không, không có khả năng, cậu không có linh lực, lấy đâu ra pháp thuật?

“Ha ha.” Mạc Phàm cười khẽ.

Có Diễn Thiên Thần Tuyệt thì không cần pháp thuật gì, chỉ cần toàn bộ hồn lực bên ngoài thần hồn của hắn chưa bị phai mờ.

- Không, không…

Long Chấn Thiên hoàn toàn luống cuống, thân thể nhanh chóng nhỏ đi, muốn rời khỏi thức hải của Mạc Phàm.

- Đã tới rồi còn muốn chạy trốn, ông nghĩ chỗ của tôi là xe bus công cộng sao?

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng.

Kim quang trong thức hải đại phóng, Long Chấn Thiên còn chưa bay xa liền gặp phải quang bích.

Quang bích nhoáng lên một cái, Long Chấn Thiên bị bắn trở về, khói xanh trên người nồng đậm hơn vừa rồi.

- Không, không thể như vậy, lão tử liều mạng với cậu.

Long Chấn Thiên thét chói tai, kế hoạch nhiều năm của ông ta cứ thất bại trong gang tấc như vậy.

Ông ta còn chuẩn bị chơi mấy ngàn phụ nữ, sao có thể cứ chết như thế.

Vẻ mặt ông ta hung dữ, lộ ra hung ác xông tới chỗ Mạc Phàm.

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, bàn tay to vung lên.

Thần hồn của hắn không kém Long Chấn Thiên một chút nào, nơi này còn là địa bàn của hắn.

Thần niệm khuấy động, khắp thức hải lập tức bắt đầu chuyển động.

Sóng to gió lớn ngập trời mà đi, trên bầu trời có từng tia chớp màu xám đánh xuống, theo bàn tay Mạc Phàm, tất cả đánh về phía Long Chấn Thiên, giống như toàn bộ thế giới đều phải trừng phạt Long Chấn Thiên.

“Rầm!” Long Chấn Thiên không có bất luận năng lực chống cự gì, trực tiếp bay ra ngoài, thân thể nứt ra giống như đồ sứ bị vỡ.

Chỉ trong chớp mắt thần hồn của ông ta nhỏ đi một vòng.

Long Chấn Thiên hoàn toàn sợ hãi, chạy không thoát, đánh không lại.

- Đừng giết tôi, đừng giết tôi, Âm Sơn Tông tôi còn một đại tông phái ở giới khác, nếu cậu giết tôi, cậu đừng mơ sống sót ở giới đó.

Dựa theo Âm Sơn Tông bọn họ ghi lại, Âm Sơn Tông bọn họ chỉ là một chi nhánh ở Địa Cầu, chỉ cần tấn thăng đến Kim Đan kỳ có thể đến một giới khác.

Âm Sơn Tông bọn họ từng có tu sĩ Kim Đan kỳ, phá toại hư không tiến vào nơi đó.

Phàm là người giết chính thống Âm Sơn Tông bọn họ, trên người đều để lại nguyền rủa, nếu tiểu tử này đến đó nhất định bị đuổi giết.

- Cho dù cậu lợi hại, đến đó cũng không khác gì người bình thường, căn bản không đấu lại được người giới đó, cho nên cậu nên thả tôi tốt hơn.

- Ông nói cái này sao?

Mạc Phàm giơ tay lên, một con tiểu xà màu đen xuất hiện trong tay hắn, đúng là con rắn nhỏ sau khi Long Trường Không bị giết tiến vào thức hải của hắn.

- Cậu, cậu đã giết người của Âm Sơn Tông chúng tôi?

Long Chấn Thiên sửng sốt, ngạc nhiên hỏi.

Mạc Phàm không trả lời Long Chấn Thiên, buông con tiểu xà màu đen ra, hiện giờ hắn bắt được con rắn nhỏ này, nhưng vẫn không có biện pháp loại bỏ.

- Tông phái ông nói tên là Ngạo Nhật Sơn Tông đúng không, có cơ hội tôi sẽ đi tìm bọn họ.

Nguyền rủa Ngũ Quỷ Phệ Thần là bảng hiệu của Ngạo Nhật Sơn Tông, Ngạo Nhật Sơn Tông là tông phái tương đương với Thần Nông Tông ở Tu Chân giới, đệ tử của bọn họ đều là võ pháp song tu, vô cùng am hiểu chiến đấu.

Sơn môn của Ngạo Nhật Sơn Tông ở ngay trên một Hằng Tinh khổng lồ, kẻ có thực lực yếu căn bản không thể tiến vào.Kiếp trước hắn từng có xung đột với người của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Một thiên tài của Ngạo Nhật Sơn Tông nhìn trúng Yến Thù Huyền Nguyệt tiên tử, Yến Thù một lòng với hắn nên từ chối.

Người nọ muốn ép cưới, còn đả thương Yến Thù, sau khi hắn biết chuyện này liền lấy giá một thần đan, bảo người ta giết thiên tài của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Cuối cùng chuyện này kinh động sư phụ hắn và tông chủ Ngạo Nhật Sơn Tông, hai người ra mặt nói chuyện nhiều lần, đến cuối cùng còn chưa giải quyết chuyện này.

Nếu hắn đoán không sai, Âm Sơn Tông này là một nhánh trong Ngạo Nhật Sơn Tông.

Lời này vừa nói ra, mắt Long Chấn Thiên mở to, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Quả thật tông phái đứng sau Âm Sơn Tông bọn họ là Ngạo Nhật Sơn Tông, toàn bộ trong sơn cốc này đều do người Ngạo Nhật Sơn Tông thành lập.

Những bí mật này chỉ có các thế hệ chưởng môn mới biết, sao tiểu tử này biết được?

- Tiểu tử, cậu là, cậu là người Tiên giới tới?

Long Chấn Thiên chớp mắt, vô cùng khiếp sợ nói.

16 tuổi đã có tu vi và kiến thức như vậy, tuyệt đối không có khả năng là tu giả trên Địa Cầu, nhất định là từ nơi đó tới.

Mạc Phàm vẫn không trả lời, chỉ cười.

- Còn có một việc cần nói với ông, cho dù ông có thể đoạt xác ra ngoài, cũng chỉ có thể sống hơn một tháng, tôi chỉ để chuyện này đến sớm hơn, cho nên ông vẫn an tâm đi chết đi.

Lúc này Long Chấn Thiên không thể dùng kinh ngạc để hình dung, rốt cuộc tiểu tử này là ai?

Biết Ngạo Nhật Sơn Tông đã làm người ta khó mà tưởng tượng nổi, vậy mà còn thông hiểu chuyện tương lai, vì sao cậu ta biết nhiều như vậy?

- Tiểu tử, sao cậu có thể biết nhiều như vậy?

Long Chấn Thiên hoàn toàn sụp đổ, quát ầm lên.

- Người đáng chết không cần thiết phải biết nhiều như vậy.

Mạc Phàm lạnh lùng nói, cố gắng vận chuyển Diễn Thiên Thần Tuyệt.

Trong thức hải, kim quang lập tức đại phóng, trong chớp mắt bao phủ Long Chấn Thiên trong đó.

- Tiểu tử, dừng tay, nếu không Âm Sơn Tông chúng tôi sẽ không…

Một tiếng kêu thảm thiết và nguyền rủa thê lương vang lên.

Mạc Phàm không để ý đến, muốn đoạt xác hắn, còn muốn sống sót, có khả năng sao?

Chỉ sau một chén trà nhỏ, thức hải khôi phục như lúc ban đầu, Long Chấn Thiên hoàn toàn biến mất không để lại một chút cặn

Một tảng đá màu đỏ tím to bằng nắm tay trẻ con rơi xuống chỗ Long Chấn Thiên biến mất.

Đồng thời một nguyền rủa hình rắn xuất hiện trong thức hải Mạc Phàm.

Mạc Phàm giơ tay nắm lấy, tảng đá kia xuất hiện trong tay hắn, hắn nhíu mày.

Chẳng trách sau khi thân thể Long Chấn Thiên bị hủy, thần hồn không tổn hại phản cường chút nào.

Tảng đá này tên là Huyết Hồn Thạch, là một thiên tài địa bảo rất hiếm thấy, còn trân quý hơn Hoàng Tuyền Thạch trong tay hắn.

Nhân thể tuần hoàn là luyện khí vận huyết, hấp thu linh khí hóa thành khí huyết, lấy máu dưỡng hồn.

Thần hồn ký thác trong đó, tất nhiên sẽ không hao tổn.

Có bảo bối này, trái lại hắn có thể làm một chuyện trước.

Mạc Phàm cười nắm lấy khối Huyết Hồn Thạch kia, thần thức khôi phục như ban đầu, hắn ngồi trên Đạo Cơ nhắm hai mắt lại.

Khi mở mắt ra hắn đã quay về Kim Tự Tháp, trong tay cũng có thêm khối Huyết Hồn Thạch.

Hắn cất Huyết Hồn Thạch, dùng ngón tay cắt vào ngón trỏ, một giọt máu nhỏ xuống Trấn Sơn Phù.

Máu rơi vào Trấn Sơn Phù cũng không chảy xuống, lập tức dung hòa vào bên trong.

Ngay sau đó một đạo bạch quang tỏa ra từ Trấn Sơn Phù, bắn vào mi tâm hắn.

Thân hình hắn chấn động, giống như bị đạn pháo bắn trúng, một đống tin tức cường bạo xuất hiện trong đầu hắn.

Nếu không phải trải qua trọng sinh, lần này đúng là chịu khổ sở.

Chỉ trong chớp mắt, cảm giác thân thiết xuất hiện trong tim, khắp sơn cốc đều giống như ở trong tay hắn.

Hắn vốn chỉ có cảm ứng một km, nhưng ở trong sơn cốc này thì là cả sơn cốc.
Advertisement
';
Advertisement