Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Giọng nói nhỏ xuống, chỉ thấy Tần lão vốn có chuyển biến tốt đẹp bỗng nhiên khuôn mặt xanh xao, môi thâm tím, toàn thân không ngừng giật giật.

Đúng như lời Mạc Phàm nói, tình hình còn tệ hơn lúc trước.

- Thường lão, chuyện này…

Tần Chính khó hiểu hỏi.

Tần Trách trợn tròn mắt, tại sao lại có thể như vậy?

Bác sĩ Vương lúc trước rất coi trọng Thường Ngộ Xuân cũng rất buồn bực, không nói nên lời.

Tâm tình của Thường Ngộ Xuân rơi vào đáy cốc trong chớp mắt, mặt giống như bị người ta tát mạnh mấy cái, màu tím đỏ.

- Lão hủ hổ thẹn, các cậu nên mời người tài giỏi khác đi.

Thường Ngộ Xuân đen mặt chắp tay nói.

Ông ta hành châm không chỉ không chữa trị khỏi, trái lại còn xuất hiện tác dụng ngược, đâu còn dám bêu xấu nữa.

Bây giờ đã làm Tần lão nguy hiểm như vậy, lại ra tay có khả năng làm Tần lão tử vong, bởi vì đúng như lời Mạc Phàm nói ông ta không học được Thủy Hành Châm.

- Ông nói cái gì, không phải ông nói không có vấn đề sao, vì sao bây giờ cha tôi lại thành như vậy?

Tần Trách thấy Thường Ngộ Xuân buông tay mặc kệ, nộ khí lập tức trào lên, nắm lấy cổ áo Thường Ngộ Xuân nói.

Thường Ngộ Xuân là ông ta mang đến, bó tay không làm gì được còn chưa tính, lại làm tình hình của cha tệ hơn, ông ta không tức giận sao được.

- Nhị công tử muốn trút giận thì cứ việc đến đây đi, lão hủ không có một câu oán trách.

Thường Ngộ Xuân nhụt chí nói, hoàn toàn không còn tự tin và đắc ý khi vừa tới.

- Lão nhị, dừng tay!

Tần Chính kéo Tần Trách ra, vội vàng giải thích với Thường Ngộ Xuân:

- Thường lão chớ có trách, không phải lão nhị cố ý mạo phạm, do cậu ấy quá nóng vội nên thế.

Những lời này giống như một cái tát, tát mạnh vào mặt Thường Ngộ Xuân, khóe miệng Thường Ngộ Xuân giật giật.

- Không sao, vẫn nên nhanh chóng nghĩ biện pháp khác cứu lão Tần đi.

Ánh mắt hai anh em Tần gia và những người khác không hẹn mà cùng nhìn về phía Mạc Phàm, nhóc con trẻ tuổi cũng rất thần bí.

- Mạc tiểu thần y, thất lễ với cậu là Tần gia tôi không đúng, có thể mời cậu ra tay một lần được không, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi, mặc kệ là điều kiện gì, Tần gia chúng tôi đều cố gắng thỏa mãn Mạc thần y.

Tần Chính nhìn tình hình của cha càng ngày càng tệ, vội vàng nói.

Quả thật vừa rồi ông ta không để Mạc Phàm ở trong lòng, nhưng Mạc Phàm nhìn thấu tác hại phương pháp chữa trị của Thường Ngộ Xuân, tất nhiên y thuật rất cao.

Không chỉ như vậy, tình hình của cha vô cùng nguy hiểm, Thường Ngộ Xuân trắng tay không có kế sách, nếu Hạc Duyên Niên có thể đã sớm ra tay rồi, chỉ còn Mạc Phàm là cọng rơm cứu mạng thôi.

Nếu Mạc Phàm không ra tay, cha sẽ không được cứu.

Khi nói chuyện, Tần Chính vội vàng nháy mắt với những người khác.

- Mạc tiểu thần y, vừa rồi thái độ của tôi không tốt, tôi nhận lỗi với cậu, mong rằng cậu không để ý hiềm khích trước kia.

Tần Trách ngượng ngùng nói, không thể không cúi đầu nhận sai.

- Không cần nhận lỗi, người của ông bắt nạt chị họ tôi, tôi đánh người của ông, ông có khúc mắc với tôi cũng là bình thường.

Mạc Phàm nói, vẫn không có ra tay.

Hai anh em đều đã nhận lỗi với Mạc Phàm, Mạc Phàm vẫn không di chuyển.

Sắc mặt hai người tái hơn, cùng nhìn về phía Hạc Duyên Niên, mong ông ta cầu xin giúp.

Hạc Duyên Niên gật đầu, cười nói.

- Mạc tiểu hữu, cậu xem có thể dùng Cửu Tử Thần Châm một lần hay không?

Mạc Phàm nhíu mày, nghĩ một lát nói:

- Nếu tôi đồng ý với ông và Tần tiểu thư, tất nhiên sẽ không nuốt lời, nhưng Cửu Tử Thần Châm cũng không được.

- Sao lại thế này?

Hạc Duyên Niên lập tức lúng túng.

- Trước đó thì không có vấn đề, bây giờ bệnh tình của Tần lão nặng thêm, căn bản đối kháng với Cửu Tử Thần Châm sẽ mang đến thống khổ.

Mạc Phàm giải thích.

Cửu tử nhất sinh, cả đời này không tốt như vậy.

- Mạc tiểu thần y có biện pháp khác không?

Vẻ mặt Tần Chính nghiêm túc, sau đó hỏi.

- Biện pháp khác à?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tần lão một cái, nếu hắn đến Trúc Cơ có thể thi triển pháp thuật, có rất nhiều biện pháp cứu Tần lão, một Hồi Xuân pháp thuật đều có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của Tần lão, nhưng bây giờ thì sao?

- Tôi có thể dùng Thổ Hành Châm và Thủy Hành Châm trong Ngũ Hành Châm thử xem.

- Cái gì?

Thường Ngộ Xuân kìm nén một bụng hỏa.

Ông ta đường đường là Thường Ngộ Xuân cải tử hồi sinh, hôm nay thua bởi một tên nhóc con, không phải buồn bực bình thường.

Chuyện này cũng thôi đi, chuyện thắng bại rất bình thường, vậy mà tên nhóc này còn nói dùng Thủy Hành Châm và Thổ Hành Châm thử xem, chính ông ta còn không nắm giữ được hai loại châm thuật này, chuyện này làm ông ta truyền nhân Ngũ Hành Châm để mặt mũi ở đâu đây?

- Tần công tử, mọi người đừng tin cậu ta, lão hủ nghiên cứu hai loại châm thuật này vài chục năm mà chưa nắm giữ được, nếu cậu ta có thể thi triển hai loại châm thuật này, lão hủ liền bái cậu ta làm thầy.

Thường Ngộ Xuân vô cùng tức giận nói.

- Hả…?

Tần Chính cũng hoài nghi, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ lo lắng.

- Bái sư thì không cần, tôi không nhận đồ đệ nam, nhất là tuổi tác lớn như vậy.

Mạc Phàm thản nhiên nói:

- Nhưng ông đã tự tin về độ khó của Ngũ Hành Châm như vậy, chúng ta đánh cược nhé?

- Đánh cược như thế nào?

Thường Ngộ Xuân kiên trì nói.

- Nếu tôi chữa khỏi cho Tần lão, tôi muốn một bộ Hồi Xuân Châm ông vừa chữa trị cho Tần lão.

Mạc Phàm nói.

Tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công cần thân thể cường đại, nếu thân thể quá yếu, sau đó có khả năng không thể thừa nhận nổi linh khí khổng lồ của Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công mà nổ tan xác.

Hồi Xuân Châm mà Thường Ngộ Xuân vừa mới dùng là một trong những linh mộc tuyệt tích, vừa khéo thích hợp với châm pháp tăng cường thân thể mà hắn biết.

Thường Ngộ Xuân nhíu mày, liền đồng ý luôn.

- Không thành vấn đề, nhưng nếu cậu thua thì làm sao?

- Ha ha.

Mạc Phàm cười nói:

- Mặc ông muốn làm gì thì làm.

Hắn đường đường là y tiên bất tử, cho dù không thể thi triển pháp thuật, sao có thể thua được?

- Được, một lời đã định.

Thường Ngộ Xuân gật đầu liên tục, ông ta muốn nhìn xem Mạc Phàm thi triển Ngũ Hành Châm thế nào.

- Vậy ông nhìn cẩn thận đi.

- Hừ!

Thường Ngộ Xuân đứng trước giường quay đầu sang một bên, cũng không thèm nhìn Mạc Phàm hành châm.

Mạc Phàm cũng không quan tâm, đi đến bên cạnh Tần lão, liếc mắt quét Tần lão một vòng, nhanh chóng rút châm của Thường Ngộ Xuân lúc trước ra.

Bất luận điều khiển hay tốc độ, đều không giống như đứa bé mới học y vài năm.

Sau đó Mạc Phàm cầm lấy ngân châm ở bên cạnh.

Chín cây kim ngân châm như hạt mưa rơi vào vị trí thận của Tần lão, rút một cái ra, có chút giống hành châm của Thường Ngộ Xuân lúc trước.

Khi ra tay lần nữa, chín châm khác lại đâm về phía lá lách của Tần lão, vẫn rút ra một cái như trước.

- Lão Thường, ông xem Mạc tiểu hữu dùng châm gì?

Hạc Duyên Niên kéo ống tay áo của Thường Ngộ Xuân nói.

- Có thể là châm gì chứ, tôi cảm thấy tên nhóc này đang làm loạn.

Thường Ngộ Xuân khinh thường nói.

Ngũ Hành Châm có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Kim Hành Châm dễ nhất, mấy loại sau càng ngày càng khó.

Thiên phú như ông ta cũng chỉ nắm giữ hai châm đầu, nhưng ba loại sau ông ta không thể nắm giữ, chuyện này đủ nói lên ba châm Thủy Hỏa Thổ rất rắc rối.

Tên nhóc này mới mười mấy tuổi, sao có thể học được Thổ Hành Châm và Thủy Hành Châm?

Đợi coi, đợi lúc xảy ra vấn đề rồi hãy nói, hôm nay ông ta muốn cho tên nhóc này thua hoàn toàn.

Lúc hai người nói chuyện, cây châm cuối cùng được rút ra.

- Thế nào?

Tần Chính thấy Mạc Phàm dừng tay, vội vàng đi tới ân cần hỏi han.

Nhìn cha không khởi sắc, chỉ là nhịp tim vững vàng, ngân châm cũng không giống như Thường Ngộ Xuân lúc trước, lóe lên ánh sáng, ông ta không khỏi có chút thất vọng.

- Hừ, tôi đã nói rồi mà, tên nhóc này thì biết cái gì, Ngũ Hành Châm đâu dễ học được như vậy?

Thường Ngộ Xuân lạnh lùng nói.

Thường Ngộ Xuân mới dứt lời, bỗng nhiên Tần lão ở trên giường ngồi dậy.

“Phốc!”

Ông cụ phun ra một ngụm máu lớn, văng lên toàn thân Thường Ngộ Xuân.

Phun một ngụm máu này ra, sắc mặt Tần lão chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, mắt cũng mở to, nhìn lướt qua mọi người.

- Ông đây đang ngủ, các người vây quanh ông đây nhiều như vậy làm gì?
Advertisement
';
Advertisement