Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

“Phịch phịch!” Hoa Vinh quỳ trên đất. - Mạc đại sư tha mạng, cậu bảo chúng tôi làm gì cũng được hết, ngàn vạn lần đừng Mộc Hóa chúng tôi.

Ở Hoa gia ngoại trừ lão gia tử ra, chính là bọn họ, cho dù là thị trưởng cũng cần phải khách sáo, bọn họ không muốn hơn bốn mươi đã chết.

Không đợi Mạc Phàm mở miệng, tiểu hồ ly đáng yêu nheo mắt, lộ ra ánh sáng lạnh.

- Tha cho các người, không phải các người định lột da bản tiểu thư làm áo bành tô sao, đến đây.

Sắc mặt anh em Hoa gia và Lạc Tử Yên, lập tức trắng như tờ giấy, không dám nhìn tiểu hồ ly kia.

- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả, vừa rồi hồ tiên tử gấy bất lợi cho lão gia tử nhà chúng tôi, những lời chúng tôi nói đều là nói nhảm, bình thường ngay cả con kiến tôi cũng không dám giết, sao dám giết hồ tiên.

Hoa Vinh cười gượng nói, ngay cả xưng hộ tiểu hồ ly cũng biến thành hồ tiên tử. - Nói nhảm, bản tiểu thư coi là thật rồi, lá gan của bản tiểu thư rất lớn, đừng nói là con kiến, ăn thịt người cũng như nói đùa, hơn nữa một lần có thể ăn được mấy người.

Tiểu hồ ly hung dữ nói.

Sắc mặt anh em Hoa gia và Lạc Tử Yên thay đổi, trên trán không ngừng có mồ hội chảy xuống, người cũng hạ thấp hơn. - Hồ tiên tử tha mạng, đừng ăn chúng tôi, hồ tiên tử muốn ăn gì chúng tôi có thể tìm cho.

- Bây giờ ta chỉ muốn ăn các ngươi, báo thù thay người nhà ta.

Tiểu hồ ly nghiến răng, hung quang nở rộ trong mắt.

Nó muốn nhào tới chỗ anh em Hoa gia, đã bị Mạc Phàm chộp lấy.

- Đủ rồi, bọn họ không phải kẻ thù của ngươi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Không thể không nói, tiểu hồ ly này vô cùng thú vị.

Tiểu hồ ly bị Mạc Phàm nắm lấy, vốn định cắn Mạc Phàm theo bản năng, nó muốn báo thù, ai cũng đừng nghĩ ngăn được nó.

Nhưng nghe Mạc Phàm nói, nó há miệng lại khép lại.

- Không là cừu nhân của tôi, sao có thể? Da người nhà ta đều ở trong này.

- Ngươi xem trên người bọn họ có ấn ký Thanh Khâu không?

Mạc Phàm chỉ lão gia tử hôn mê bất tỉnh, cả những người khác nữa hỏi.

Nếu Thanh Khâu Nhất Tộc bị giết, sẽ để lại một ấn ký Thanh Khâu trên người kẻ sát hại.

Ấn ký này rất khó tiêu tan, một khi bị Thanh Khâu Nhất Tộc phát hiện người có ấn ký, sẽ thấy Thanh Khâu Nhất Tộc không ngừng đuổi giết.

- Hình như không có. Tiểu hồ ly dùng chân trước gãi khuôn mặt nhỏ nhắn lông lá xù xì, có vẻ đăm chiêu nói.

Nó thân là Thanh Khâu Nhất Tộc, tất nhiên biết ấn ký của Thanh Khâu. Nhưng tiểu hồ ly nhìn thoáng qua áo khoác hồ ly, trên mặt lộ ra hung dữ.

- Cho dù không phải bọn họ giết, nếu bọn họ không muốn một chiếc áo khoác da hồ ly, người nhà ta sẽ chết sao? - Ngươi nhìn cái này thì biết? Tay Mạc Phàm đảo qua áo khoác da hồ Hoa Tiểu Linh cầm, một ấn ký kỳ lạ xuất hiện trên da hồ, như một dấu chấm hỏi, nhưng không giống lắm.

- Đây là Tử Mẫu Truy Hồn Thuật. Chu Trường Hoàng hơi sững sờ, vội vàng nói. Ông ta cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một số pháp thuật thông thường thì ông ta biết.

- Không sai! Mạc Phàm gật đầu:

- Ngươi bị cái này hấp dẫn qua đây đúng không.

Tiểu hồ ly sửng sốt, vẫn gật đầu.

- Ngươi bị người ta lừa rồi, người giết người nhà ngươi là kẻ khác, chắc chắn không phải người Hoa gia, mà là người đối đầu Hoa gia, ngươi giết người Hoa gia chẳng khác nào giúp kẻ kia. Mạc Phàm nói.

Tử Mẫu Truy Hồn Thuật thông qua quan hệ huyết mạch, dùng quan hệ huyết mạch hấp dẫn đến, chắc chắn tiểu hồ ly vì vậy mà tìm đến.

Nếu Hoa lão gia tử thật sự muốn áo khoác da hồ kia, chắc chắn sẽ không làm vậy, hơn phân nửa là có người muốn đối phó Hoa lão gia tử, hơn nữa pháp lực của người này không thấp.

- Cái gì?

Nghe Mạc Phàm nói, sắc mặt người Hoa gia thay đổi, có người muốn hại lão gia tử sao?

Nhất là Hoa Tiểu Linh sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mắt như nước trong suối của cô nhìn về phía bộ ngực cao ngất của mình.

- Là ai? Ta muốn ăn bọn họ.

Hai chân trước của tiểu hồ ly lộ ra móng vuốt, phẫn nộ nói.

Nó bận việc lâu như vậy, lại bị người ta đùa giỡn rồi.

- Đợi lão gia tử tỉnh lại sẽ biết, chỉ là ngươi không ăn được kẻ đó đâu. Mạc Phàm nói.

Tử Mẫu Truy Hồn Thuật này là pháp thuật đến Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể sử dụng, hiện giờ hắn sử dụng cũng có vẻ khó khăn, tiểu hồ ly đi tìm người ta báo thù, không khác gì đi tặng người ta thêm một tấm da hồ ly.

- Thế nào, bản tiểu thư cũng rất lợi hại.

Tiểu hồ ly quật cường nói, quơ quơ móng vuốt với Mạc Phàm. Nó đã đến Trúc Cơ trung kỳ, thực lực còn rất lợi hại, sao có thể không báo thù

được.

- Ngươi chỉ lợi hại hơn người bình thường một chút thôi.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Tiểu hồ ly bĩu môi, tức giận quay đầu sang một bên, tuy nó không muốn thừa nhận, nhưng quả thật Mạc Phàm này lợi hại hơn nó nhiều.

Một lát sau, nó lại làm bộ dạng vô cùng đáng thương.

- Vậy làm sao bây giờ?

- Thành thật ở bên cạnh ta, ta sẽ báo thù cho người.

Mạc Phàm nói.

Trong mắt tiểu hồ ly lộ ra biểu cảm kỳ lạ, nâng cằm lên suy nghĩ một lát. Có chút động tâm, vậy mà người này biết pháp thuật của Thanh Khâu Nhất Tộc bọn họ, lẽ ra chỉ có người có quan hệ thống gia với Thanh Khâu Nhất Tộc mới có khả năng đạt được pháp thuật này.

Trừ chuyện đó ra, người này còn trẻ đã lợi hại như vậy, nó đi theo chắc chắn có loi lón.

Nhưng nó còn có chút do dự, đi theo người này sau này sẽ không còn tự do roi.

- Đi theo người có chỗ tốt gì? Tiểu hồ ly yếu ớt hỏi.

Mạc Phàm có chút dở khóc dở cười, tiểu hồ ly này đúng là thú vị.

- Báo thù giúp ngươi có tính là ưu đãi không.

- Tỉnh!

- Dạy người pháp thuật có tính là ưu đãi không?

- Tính!

- Ngươi còn muốn ưu đãi gì.

- Ngươi có đồ ăn ngon không.

Tiểu hồ ly nuốt nước bọt nói.

Mất đi tự do, nếu không có đồ ăn ngon, nó cũng không cần.

Mạc Phàm lúc đầu, đúng là con hàng tham ăn, món nợ này đợi quay về Tu

Chân giới tìm Thanh Khâu Nhất Tộc tính vậy.

- Cái này được không? Mạc Phàm vừa nói xong, trong tay có nhân sâm hơn trăm năm.

Đây là đám phú hào thành phố Đông Hải tặng miễn phí, hắn không cần để luyện đan, cho nên để ở trong nhẫn, trái lại tiện nghi cho tiểu hồ ly rồi.

- Được!

Hai mắt tiểu hồ ly sáng lên, cầm lấy cắn từng miếng từng miếng.

Mạc Phàm không nói gì thả tiểu hồ ly lại trên vai, dời mắt nhìn những người khác trong phòng.

- Đại công tử, tôi nhớ hình như vừa rồi ông làm một số chuyện không nên làm?

Lúc trước Hoa Vinh vì mạng sống, đẩy Hoa Tiểu Linh lên trước mặt Hoa lão gia tử bị Ký Linh, còn muốn dùng Hoa Tiểu Linh đổi mạng Hoa lão gia tử, hắn đều nhìn rõ những chuyện này trong mắt. Cho dù Hoa Tiểu Linh là con gái nuôi của Hoa gia, Hoa Vinh cũng không có quyền làm vậy.

Vẻ mặt Hoa Vinh sửng sốt, sắc mặt tái mét.

- Mạc đại sư tha mạng, tôi sai rồi, Mạc đại sư tha mạng.

Mạc Phàm không để ý đến Hoa Vinh, một quyền đánh vào ngực ông ta, ông ta lập tức phun ra một ngụm máu.

Hắn giơ tay nắm trong lòng bàn tay, niệm thần chú, chỉ trong phút chốc,

trong tay hắn có thêm một hạt châu đỏ như máu.

Mạc Phàm đưa hạt châu cho Hoa Tiểu Linh.

- Ông ta nợ cô hai mạng, giết hay giữ do cô quyết định, chỉ cần nói giết, ông ta sẽ chết.

Hai mắt Hoa Tiểu Linh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hạt châu trong tay, mãi mới phản ứng kịp.

Hoa Vinh hối hận mặt tái đi rồi, sớm biết Mạc Phàm có thể đối phó, ông ta đã không làm những chuyện ngốc nghếch này.

Ông ta nhìn Hoa Tiểu Linh không còn cảm giác ưu việc cao cao tại thượng nữa, trái ngược lại đều là nịnh nọt.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Hoa Phong lão nhị Hoa gia một cái, trực tiếp lướt qua.

Một người đang đi trên đường tự diệt vong, không cần hắn ra tay lần nữa.

Hắn dời mắt nhìn Lạc Tử Yên.

Lạc Tử Yên giật mình, khuôn mặt tuyệt mỹ vô cùng khó coi.

Không đợi Mạc Phàm mở miệng, Hoa Tiểu Linh liền chắn trước người Lạc Tử

Yên.

- Mạc đại sư, tôi biết vì sao người ta hại cha nuôi tôi, nhị phu nhân của chúng tôi đang mang thai, tôi giao đồ cho cậu, cậu đừng làm hại nhị phu nhân.
Advertisement
';
Advertisement