Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Người trên chiếc xe đánh nhau với đám du côn này, không muốn sống nữa sao?

Không đánh người bị thương, tốn chút tiền là có thể giải quyết được.

Vừa ra tay thì hoàn toàn xong rồi, không còn bất luận đường sống nào.

Trong trạm xăng dầu này có ít nhất ba bốn mươi tên tay chân, trong chiếc xe Mobile Home này chứa được vài người, có thể đánh đám người kia được sao?

Không biết tự lượng sức mình!

- Tiểu Phàm, như vậy sẽ không sao chứ?

Lông mày lão mẹ Mạc Phàm nhíu lại, lo lắng nói.

Bà là người Tưởng gia, biết người đứng sau đám du côn này là ai.

Đánh đám người này trái lại không sao, nhưng người ở thành phố Đông Hải đứng sau đám người này không dễ chọc.

- Yên tâm đi, có Tiểu Phàm sẽ không sao đâu, đám người này gây hại ở đây lâu lắm rồi, cũng nên loại trừ hết.

Cha Mạc Phàm cười nói.

Trước đây cha Mạc Phàm đi qua nơi này,

cũng xuống xe tiêu phí một số tiền nhiều lần, phá tài tiêu tại.

Nhưng không có nghĩa là ông không chán ghét đám du côn này, chỉ vì năng lực có hạn không làm được gì mà thôi.

Đa số mọi người đều như vậy, chỉ vì không có biện pháp.

- Được rồi.

Lão mẹ Mạc Phàm không nói gì nữa, lo lắng không giảm bớt đi quá nhiều.

Bên ngoài xe Hầu Tâm thấy A Hào thật sự dám ra tay, lông mày nhíu lại, trong mắt lộ ra hung quang.

Đã lâu rồi ông ta không gặp người dám ra tay với bọn họ, đều là bị động bị đánh.

Chắc người đi ngang qua đây đã quên Hầu Tam ông ta là ai rồi.

- Con mẹ nó chắc không muốn sống nữa rồi, các người còn thất thần ở đó làm gì, đều lên hết cho tôi, đập nát chiếc xe này, đánh gãy tay chân đàn ông ngồi trên xe, nữ thì tóm lấy kéo ra sân sau, hôm nay không thu thập bọn họ ông đây không họ Hầu.

Ông ta gào lên một tiếng, tất cả đám lưu manh trong trạm xăng dầu đều đi ra.

Chỉ trong phút chốc trước xe có hơn ba mươi người hùng hổ vây quanh. Mạc Phàm cười khinh thường, hàn quang trong mắt lóe lên.

- A Hào, đánh gãy hết tay chân đám người này đi, có cần tôi giúp anh không?

- Không cần, Mạc tiên sinh đợi ở trong xe là được.

A Hào lắc đầu.

Nếu thu thập đám phế vật này mà cần Mạc Phàm ra tay, vậy anh ta mới là phế vật. Tuy anh ta kém xa Mạc Phàm, nhưng dù sao cũng là đại tướng số một thuộc hạ của Đường Long, đủ để thu thập đám người này.

Anh ta nói xong không đợi đám Hầu Tam phản ứng kịp, liền đánh đám người này.

Một quyền đập mạnh vào ngực một người, tiếng “Rắc rắc” vang lên từ ngực người nọ, cả người bay về phía sau, còn làm một người ngã theo.

Xoay người một cước, một tên cầm đại chùy đánh anh ta bị đá bay, chùy sắt đập lên trên đùi một người, ngay sau đó tiếng hét thảm vang lên.

Bình thường đám người này đều dựa vào đùa giỡn cả đám, trên tay cũng không có công phu gì.

A Hào so với bọn họ hoàn toàn như một máy giết chóc hình người, đè nặng đối

thů.

Chỉ trong vòng hút một điếu thuốc, ngoại trừ Hầu Tam ra, hơn ba mươi người còn lại đều ngã xuống hết.

A Hào đi qua từng người, đánh gãy hết tay chân bọn họ.

Tiếng xương bị gãy khiến da đầu người ta run lên và tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Người xung quanh lập tức sợ ngây người, nhìn A Hào với vẻ khó mà tin, lại càng kinh hãi khi nhìn Mạc Phàm ở trong xe.

Người này quá lợi hại rồi, không chỉ đánh đám du côn, còn diệt sạch đám người này rồi.

Khoảng thời gian trước có tuyển thủ đấu vật chuyên nghiệp bị đánh gãy chân,

mất đi công việc kiếm sống, vậy mà người đàn ông này làm được rồi.

Có người mừng thầm, đám người này làm hại người ta ở đây lâu rồi, cuối cùng

cũng gặp phải gốc rạ cứng, đánh hay lám.

Lúc này ngay cả Hầu Tam không ai bì nổi cũng trợn tròn mắt, người này lợi hại như vậy sao?

Mạc Phàm thấy A Hào xử lý hơn 30 tên du côn này xong, lúc này mới mở cửa xe

đi đến chỗ Hầu Tam.

- Không phải ông muốn động thủ động cước sao?

Hầu Tam thấy Mạc Phàm đi về phía ông ta, vẻ mặt ngẩn ra, vội vàng lùi về phía sau mấy bước.

Khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi, đồng thời hung dữ liếc mắt nhìn đám thuộc hạ bị A Hào đánh ngã.

Một đám phế vật, bình thường ăn không làm không ít cô bé, lúc quan trọng lại không dùng được như thế, một ít cơm, người cũng thu phục được hết bọn họ. Chỉ chần chừ một lát, Hầu Tam lập tức sợ hãi, lấy một chiếc điều khiển từ xa trong túi ra, dời chướng ngại vật trên đường đi, nịnh nọt nói:

- Vị thiếu gia này, tôi đâu dám, tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi, vị thiếu

gia này cũng coi là thật à, tôi cái gì cũng tốt, chỉ có điểm xấu là miệng tiện, mọi

người muốn đến thành phố Nam Sơn thì đi đi, đã tránh đường ra rồi, thuận buồm

xuôi gió nhé.

Khi nói chuyện, trong đôi mắt tam giác lại hiện lên chút tàn nhẫn.

Cho Mạc Phàm vào trước, chỉ cần Mạc Phàm dám vào thành phố Nam Sơn sẽ đến địa bàn của bọn họ, lại thành bắt ba ba trong rọ, để bọn họ một đi không trở

về.

Mánh khóe này không phải ông ta dùng một hai lần, mỗi lần đều thành công.

“A...” Mạc Phàm cười, giống như không nghe thấy.

Ông đã thừa nhận mình miệng tiện, A Hào, đánh gãy xương tay chân ông ta đi.

Dạ!

A Hào nói xong đi đến chỗ Hầu Tam. Hầu Tam lập tức trợn tròn mắt, sắc mặt thay đổi, không ngờ ông ta cho Mạc Phàm vào vẫn bị đánh gãy tay chân. - Vị thiếu gia này, đừng mà, mọi người đều là hòa khí sinh tài có phải không, nếu cậu đánh tôi bị thương thì cũng không tính là gì với cậu, đó là mệnh của tôi rồi, nhưng nếu để ông chủ tôi biết được, vậy cậu gặp phiền phức rồi.

Hầu Tam nửa khuyên nửa uy hiếp nói.

- Ông chủ ông?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, cười nói.

- Như vậy đi, nói cho ông chủ ông, tôi tên là Mạc Phàm, nếu ông ta muốn tìm

tôi gây phiền phức, đại khái có thể đến Tưởng gia Nam Sơn tìm tôi, tôi sẽ phụng bồi bất cứ lúc nào.

Trạm xăng dầu tư nhân này hắn sẽ hủy.

Hắn muốn nhìn xem người đứng sau trạm xăng dầu tư nhân là ai, dám làm gì

hắn.

- A Hào, đánh gãy hết tay chân ông ta, để lại một tay cho ông ta gọi báo cho

ông chủ mình.

Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh nói.

Sắc mặt Hầu Tam thay đổi, ông ta từng gặp không ít người gây sự ở trạm xăng

dầu, nhưng chưa từng gặp ai ngoan độc như Mạc Phàm, vậy mà đánh ông ta còn

dám để lại tên.

Chẳng lẽ đứa con nít này còn khủng bố hơn Đường Long ở thành phố Đông Hải?

Nghĩ đến điểm này, sợ hãi trên mặt ông ta lại nhiều thêm.

Mạc thiếu gia, đừng như vậy mà, tôi sai rồi còn không được sao, tôi cho cậu tiền

nhé.

Lúc ông ta nói chuyện không ngừng lùi về sau.

Đánh gãy tay chân, bình thường đều là ông ta làm vậy với người khác, chính ông ta cũng không ngờ sẽ như vậy.

Tiền sao?

A Hào cười.

Anh ta bước một bước dài liền bắt được Hầu Tam.

- Ông cảm thấy Mạc tiên sinh chúng tôi hiếm lạ chút tiền đó của ông à, vẫn nên giữ lại chút sức báo cáo với ông chủ ông đi.

A Hào nói xong thì là nhất quyền nhất cước.

“Rắc rắc!”

“A!” Tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên trong miệng Hầu Tam, hai chân và một tay ông ta bị đánh gãy.

Tiểu tử, mày đợi đó cho tao, mày nhất định sẽ hối hận vì hành động việc làm của mày hôm nay.

Hầu Tam không ngừng lăn lộn trên đất, giận dữ hét.

Những người tiêu phí ở trạm xăng dầu này nhìn thấy Hầu Tam bị đánh gãy

xương, không ít người ngầm vỗ tay tán thưởng.

Có người còn lấy di động ra chụp mấy bức ảnh, nghênh ngang rời đi.

Cũng có một số người đầy lo lắng, đi đến bên cạnh Mạc Phàm tốt bụng nhắc nhở:

Tiểu tử, cậu đừng nên đến thành phố Nam Sơn tốt hơn, chắc chắn sẽ chịu

thiệt.

Động cơ của Mạc Phàm là tốt, nhưng quá ngu ngốc, trạm xăng dầu này không chỉ có hơn 30 người đơn giản như vậy.

- Tôi đã biết, cảm ơn!

Mạc Phàm cười không để ý lắm.

Người nọ thấy Mạc Phàm không nghe khuyên bảo, lắc đầu không nói gì thêm

rồi rời đi.

Mạc Phàm cười nhạt ngồi lên trên xe Mobile Home, xe tiếp tục đi đến thành

phố Nam Sơn. Xe mới đi chưa tới 30 km.

Bất chợt tiếng phanh xe vang lên, hai chiếc xe minibus dừng ở giữa đường, chắn hết đường đi phía trước.

Mấy chiếc xe SUV ở phía sau cũng dừng lại, ngăn kín cả đường lùi. đám người cầm vũ khí xuống xe.

Một Trong đó có một thanh niên mặc áo ô đen đứng trước kêu lên:

Phá trạm xăng dầu của chúng tao, không nhanh cút xuống cho ông

may còn
Advertisement
';
Advertisement