Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Phục Ma Trận?

Hòa thượng kinh hãi nói.

Ông ta tu luyện Tu La Ma Công, vô cùng mẫn cảm với Phục Ma gì đó.

Vừa rồi ông ta hoài nghi Mạc Phàm đang khắc trận pháp, chỉ là vẫn không cảm nhận được uy lực của trận pháp, lúc này mới không để ở trong lòng.

Dù sao tạm thời uy lực của trận pháp cũng không lớn.

Ai biết thực ra là Phục Ma Trận, trận pháp này vừa khởi động, ông ta cảm thấy nội khí toàn thân như bị trấn áp, không điều động được một chút nào, cơ thể cũng như bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích.

Mạc Phàm cười nhẹ, nói:

Là Kim Cương Phục Ma Trận.

- Kim Cương Phục Ma Trận, không phải đã thất truyền rồi sao, cậu đạt được từ đâu ra?

Sắc mặt hòa thượng lại khó coi hơn.

Nghe nói Kim Cương Phục Ma Trận là trận pháp của Thiếu Lâm, đã thất truyền

trong thời kì dân quốc.

Tiểu tử kia học được từ đâu?

- Thất truyền?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khinh thường.

Loại tiểu trận pháp này đã thất truyền ở Địa Cầu, nhưng có đạo lý thất truyền ở Tu Chân giới sao?

- Tôi không chỉ biết Kim Cương Phục Ma Trận, còn biết Kim Cương Diệt Ma Trận, Kim Cương Phần Ma Trận, nhưng ông không có cơ hội nhìn thấy rồi.

Hòa thượng hơi sững sờ nhìn Mạc Phàm, trong mắt lóe lên chút sợ hãi.

Nhưng ngay sau đó tươi cười càn rỡ lại tràn đầy trên khuôn mặt hung dữ của

ông ta.

Tiểu tử, có vẻ tôi khinh thường cậu quá rồi, nhưng cho dù cậu biết được nhiều trận pháp như vậy thì có năng lực gì, không có pháp lực căn bản không thể thi triển, đợi pháp lực của cậu hao hết sẽ là lúc chết của cậu, đợi xem.

Không phải Mạc Phàm không muốn cho ông ta thấy những trận pháp kia, mà là không có cách nào cho ông ta thấy, bởi vì cậu ta không còn nhiều pháp lực lắm. Trong con hẻm sắc mặt Chu Hiệt mới thay đổi một chút, tâm tình lập tức lại chìm vào đáy cốc.

- Sư phụ, có cần đồ nhi báo cảnh sát không?

Chu Hiệt đi ra hỏi.

Cô mới bái sư không lâu chưa học được

gì, chỉ có thể báo cảnh sát.

- Báo cảnh sát, cô nghĩ cảnh sát có thể làm gì tôi?

Hòa thượng ngồi trong trận pháp cười âm hiểm nói, ánh mắt nhìn Mạc Phàm và Chu Hiệt như ác lang nhìn thấy con mồi. - Cô bé, tôi thấy dáng người cô không tệ, nếu bây giờ cô đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, sau đó tát cậu ta một cái, tôi sẽ nhận cô và em trai cô làm đồ đệ, thế nào?

Chu Hiệt hơi sững sờ, mắt đảo qua đảo lại.

- Cô suy nghĩ thật kỹ đi, đợi tôi vừa ra ngoài tiểu tử này sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nếu cô quyết một lòng đi theo cậu ta, đợi tôi ra ngoài không chỉ tiền dâm hậu sát cô, còn giết em trai cô nữa, nhưng bây giờ cô phản bội cậu ta thì khác.

Hòa thượng nhếch miệng cười nói, ý đồ ly gián Chu Hiệt và Mạc Phàm.

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, không nói một câu nào, hai ngón tay vốn dựng thẳng lại hạ xuống.

Chu Hiệt nhìn hòa thượng khủng bố, lại nhìn Mạc Phàm.

Chỉ do dự một lát liền có quyết định.

Một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu ông có thể đi ra giết sư phụ tôi, tôi sẽ để mặc ông giẫm đạp, mạng của em trai tôi cũng mặc ông xử trí, nếu như ông không ra được thì nên câm miệng tốt hơn, đợi sư phụ tôi khôi phục chút pháp lực, người chết là ông.

Chu Hiệt cao giọng nói.

Nếu không có Mạc Phàm, cô đã bị người của Khổng Tuyên mang đi, vừa rồi lại bị Điêu gia mang đi nữa, có thể nói Mạc Phàm cứu cô hai lần.

Nếu cô đã bái Mạc Phàm làm sư, thì sẽ không thay đổi quyết định.

Nói cách khác, nếu cô phản bội Mạc Phàm sẽ có kết cục tốt sao? Cho dù không bị thiên lôi đánh, cô đâm xe thể thao của Khổng Tuyên, đến Khổng gia tuyệt đối sẽ sống không bằng chết.

Tuy cô yếu một chút, nhưng không hề ngu dốt.

Chu Hiệt vừa nói xong, sắc mặt hòa thượng lập tức trầm xuống, gần như có thể vặn ra nước.

Ông ta muốn lừa gạt Chu Hiệt một phen, khiến Mạc Phàm chết càng thống khổ hơn chút, ai biết con ngốc này lại không biết điều như thế.

- Cô bé, cô đã không biết tốt xấu như thế, vậy đi chết với sư phụ cô đi, đợi cậu

ta khôi phục thực lực sao, đời này đều không có khả năng.

Hòa thượng cười nói.

Sắc mặt Chu Hiệt trầm xuống, không dám nói gì thêm.

Nếu như thực sự như vậy thì cứ thế đi, cô đã tận lực rồi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Chu Hiệt một cái, cười nói:

- Không dùng pháp lực tôi vẫn có thể giết chết ông ta, cô yên tâm đi, tôi nói

có tôi ở đây, không ai có thể làm cô bị thương, tôi nói được thì làm được. - Cái gì?

Đôi mắt Chu Hiệt mở to, nhìn Mạc Phàm đầy kinh ngạc.

- Tiểu tử, cậu lừa dối tiểu cô nương cũng không cần nói dối đến mức đó, không

cần pháp lực cũng có thể giết tôi, tôi xem cậu giết thế nào, dùng mắt giết hay

niệm lực giết, hôm nay cậu không giết được tôi, tôi sẽ là ông nội cậu.

Hòa thượng vốn sửng sốt, sau đó cười điên cuồng nói.

Ông ta tung hoành ở Hoa Hạ không ít năm, chưa từng nghe nói phương pháp không cần pháp lực có thể giết cao thủ Nội Kình đỉnh phong như ông ta.

Mạc Phàm cười khinh thường, ngón trỏ và ngón giữa dựng thẳng trước ngực,

một đoạn kinh văn khó hiểu truyền từ trong miệng hắn ra.

Đoạn kinh văn này tên là Diệt Ma Kinh, là chiến lợi phẩm khi hắn ở Tu Chân giới thi đấu y thuật với một cao tăng đắc đạo.

kinh Cao tăng kia nói cho hắn biết trong đoạn văn ẩn chứa đại pháp nhưng không cần pháp lực có thể động đến ma chướng trong cơ thể ma tu, khiến người này tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Đương nhiên tiền đề đó là ma tu này luôn nghe thiên kinh văn, vì thế hắn dùng một chút y thuật tâm đắc đổi lấy Kim Cương Phục Ma Trận và một số trận pháp với cao tăng.

Trận pháp khốn ma, kinh văn diệt ma.

Nghe nói dựa vào Diệt Ma Kinh này, cao tăng kia giết Vô Thượng Thiên Ma, danh tiếng lan xa.

Hòa thượng này tu Tu La Ma Công, tuy bị cắt xén vô số lần bản cũ, nhưng thuộc tính ma công vẫn còn, Diệt Ma Kinh này có tác dụng với ông ta.

Hòa thượng thấy Mạc Phàm niệm kinh, căn bản chẳng thèm ngó tới. - Tiểu tử, cậu muốn dùng kinh Phật cảm hóa tôi à, nói cho cậu biết tôi cũng niệm kinh vài chục năm rồi, nhưng càng niệm kinh càng muốn giết người, bây giờ tôi

rất muốn giết cậu.

Nói xong câu đó, sắc mặt hòa thượng bắt đầu kỳ lạ.

Theo kinh văn tụng ra, không hiểu sao nội kình trong cơ thể ông ta xao động, có xu thế không chịu khống chế. ta vội vàng áp chế, nhưng càng áp chế càng loạn, xao động càng lớn.

Ông

- Xú tiểu tử, đừng niệm nữa, niệm nữa tôi diệt cậu.

Hòa thượng giận dữ hét. Phàm như lão tăng nhập định, vẻ Mạc mặt cung kính, kinh văn không ngừng truyền từ trong miệng hắn ra.

“A a a...” Tiếng kêu thảm thiết truyền từ miệng hòa thượng ra.

Ở dưới kinh văn này, cơ thể ông ta bắt đầu bành trướng, lớn hơn vừa rồi một vòng, da ngăm đen trở nên đỏ bừng, khuôn mặt vốn hung dữ càng trở nên

khủng bố.

- Đừng, đừng, đừng niệm nữa... Hòa thượng kêu lên, không còn bộ dạng hung hãn lúc trước.

Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, “Vèo” một tiếng, kình khí ngược chiều

phá thể mà ra.

Vết thương xuất hiện, kình khí trong cơ thể hòa thượng như tìm được chỗ phát

tiết, điên cuồng trào ra.

“A a a...” Tiếng kêu thảm thiết rét lạnh phát ra từ miệng hòa thượng, kình khí tràn ra thông qua vết thương trên người ông ta.

Máu tươi chảy đầy một vùng, mùi máu tanh nồng đậm tản đi theo gió đêm.

Lúc này Mạc Phàm mới mở to mắt, linh khí còn sót lại rót vào trong kiếm phù.

—- Tôi nói rồi, chút linh khí đó cũng đủ giết ông, vậy đủ rồi, chết đi?

Trường kiếm vung lên, cái đầu trọc rơi xuống đất.

- Linh khí, cậu là?

Trong đôi mắt tràn đầy không cam lòng của hòa thượng lộ ra khiếp sợ, rất nhanh liền tản đi.

Chu Hiệt ở bên cạnh vô cùng khiếp sợ. Niệm kinh giết người sao?
Advertisement
';
Advertisement