Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Sắc mặt ba anh em Mạc gia trầm xuống, lộ ra vẻ lo lắng.

Bọn họ từng nghe nói về Khổng gia ở Nam Sơn, quả thật không thể dựa vào dũng khí là có thể dễ dàng trêu chọc. Đôi môi đỏ mọng của Ngô Hân nhếch lên, cười khinh thường.

Không phải Mạc Phàm rất ngông cuồng sao, đại tiểu thư Khổng gia đã nói như vậy, đợi cậu ta chịu thiệt, chịu chút giáo huấn sẽ biết cậu ta là ai.

Chỉ là một tên hai lúa nhà mở xưởng dược mà thôi, ngay cả người cô như bà ta cũng không để vào mắt.

Nhóc con, có phải mày uống nhiều rồi không, khà khà.

Ngô Quân chỉ Mạc Phàm cười nói.

- Uống nhiều?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên:

Vừa rồi anh muốn ra tay, anh rất lợi hại sao?

Lúc hắn tới, đúng lúc nghe thấy Ngô Quân uy hiếp cha hắn, ép bọn họ chui qua háng.

- Quân ca, tên nhóc này đang khinh thường anh đó.

Phía sau Ngô Quân, một tên nhà giàu tóc vàng cười nói.

Ngô Quân là người giỏi võ nhất trong đám bọn họ, học võ Thiếu Lâm Nam Sơn, những người khác cùng xông lên cũng không phải đối thủ của Ngô Quân. - Tên nhóc này thực biết chọn người, Quân ca dạy dỗ cậu ta chút đi.

Một người khác nói theo.

- Dù thế nào, mày có thể đỡ được hai chiêu của tao sao?

Ngô Quân nhướn mày nhìn Mạc Phàm từ trên xuống dưới, cười âm hiểm nói.

Nếu chú ba Mạc Phàm đi lên, có lẽ còn có thể chống đỡ một chiêu nửa thức.

Dù sao chú ba Mạc Phàm cũng có bắp thịt, Mạc Phàm sao, bộ dạng một cơn gió cũng có thể thổi ngã, một quyền của anh ta đã đủ đánh bay.

Nhưng nếu tên nhóc này nói vậy, tất nhiên anh ta rất thích.

Vừa rồi bị Mạc Phàm dùng chi phiếu đùa giỡn, nếu không phải Khổng Tuyên mở miệng, anh ta đã sớm thu thập Mạc Phàm rồi.

- Không cần hai chiêu, một chiêu là được.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Tiểu tử này còn có chút tự mình hiểu lấy, biết mày ngay cả một chiêu của tao

cũng không đỡ được.

Ngô Quân cười nói.

“Ha ha. Mạc Phàm cười không thèm để ý:

- Tôi là nói anh ngay cả một chiêu của tôi cũng không đỡ được.

Nói xong hắn tiến lên một bước, kình phong đi theo, năm ngón tay như móng vuốt chim ưng nắm lấy Ngô Quân. Không đợi Ngô Quân phản ứng kịp, hắn

liền ném anh ta đi.

Cơ thể cao lớn uy vũ của Ngô Quân trực tiếp bay qua cửa sổ vào trong xe taxi Chu Hiệt, đập mạnh vào ghế phía sau. Xe taxi lắc lư một lát mới dừng lại, bên trong đã không còn âm thanh.

Mọi người ở đây đều sửng sốt. Đám Khổng Tuyên vừa cười điên cuồng,

tươi cười trên khóe miệng lập tức cứng ngắc, trong mắt đều là khó mà tin.

Ngô Quân lợi hại nhất trong đám bọn họ, bị người ta ném mạnh đi?

Anh ta xuất thân từ Thiếu Lâm, tuy chỉ là đệ tử tục gia, nhưng người thường không thể so sánh được.

Làm sao có thể như vậy? Ngay cả đám cha Mạc Phàm cũng sửng sốt, Tiểu Phàm càng ngày càng lợi hại. Bọn họ căn bản không có thấy rõ, Ngô Quân vô cùng hung hãn đã bay ra ngoài.

Lần trước ở nhà Mạc Phàm cũng không khủng bố như thế.

Khổng Tuyên cũng hơi ngẩn người, nhìn Mạc Phàm đầy khác thường. Tuy Khổng gia bọn họ không phải võ đạo thế gia, nhưng cũng là gia tộc mấy trăm năm ở Hoa Hạ, tất nhiên trong nhà bồi dưỡng không ít võ giả, hiểu võ giả hơn người thường nhiều.

Ngô Quân chiếm được công pháp Thiếu Lâm, đã đến hậu thiên hậu kỳ, tu luyện một khoảng thời gian nữa là có thể đến Tụ Khí Đan, có thể trùng kích cảnh giới Nội Kình, thực lực xem như nổi bật trong cấp giữa.

Bộ dạng Mạc Phàm yếu ớt nhưng có thể ném Ngô Quân đi, đơn giản giống như

ăn kẹo, chắc chắn không đơn giản. Cao thủ Nội Kình sao?

- Chẳng trách hung hãn như thế, hóa ra là cao thủ Nội Kình, tôi tên là Khổng Tuyên, người của Khổng gia ở Nam Sơn, nếu bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, tuyên bố sẽ trung thành với tôi, chuyện chiếc xe và cậu đánh bạn tôi, tôi có thể không so đo với cậu. Khổng Tuyên nâng cao cằm lên, vô cùng cao ngạo nói, giống như nữ vương cao cao tại thượng đang nhìn xuống chúng sinh.

So với một cao thủ Nội Kình, bất luận là Ferrari hay Ngô Quân đều kém xa, huống chi Mạc Phàm chỉ mới 16, 17 tuổi, có nếu có thể thu nhận người như vậy dưới trướng, hoặc là dưới váy, chắc chắn lợi với Khổng gia bọn họ. 16, 17 tuổi đã đến cảnh giới Nội Kình, có Khổng gia bọn họ ủng hộ tài lực, một khoảng thời gian nữa sẽ trở thành Tiên Thiên Tông Sư trẻ tuổi nhất Hoa Hạ. Phải biết rằng cho dù là thiên tài Lâm Thiên Nam của Hoa Hạ cũng phải 26 tuổi mới trở thành Tiên Thiên Tông Sư.

Mạc Phàm có ít nhất 9 năm để phá kỷ lục thiên tài ghi lại.

Khổng Tuyên vừa dứt lời, xung quanh lập tức sửng sốt.

Cao thủ Nội Kình gì cơ, chẳng lẽ là cao thủ Võ Lâm trên TV?

- Khổng Tuyên muốn thu nạp Mạc Phàm, còn không so đo chuyện lúc trước?

Có lẽ đám cha Mạc Phàm còn không hiểu những lời này, nhưng đám nhà giàu phía sau Khổng Tuyên hiểu rất rõ. Một tháng trước, một đứa bé của Khổng gia vì tranh một bé gái với một đứa bé khác mà đánh nhau.

Nhà đứa bé kia có chút thực lực ở thành phố Nam Sơn, sau khi biết chuyện này vội vàng mang quà và đứa bé thương tích đầy mình đến Khổng gia quỳ xin lỗi, lại bị Khổng gia vô tình từ chối. Sau đó người nhà kia chẳng quan tâm gia sản nữa, chạy suốt đêm tới phía tây bắc, lúc này mới xem như tránh thoát được một kiếp, nếu không không biết sẽ có kết cục gì.

Mạc Phàm đâm hỏng xe Khổng Tuyên, đánh người của Khổng Tuyên, Khổng Tuyên tiếp nhận cậu ta quỳ xuống xin lỗi, còn nhận cậu ta, đây tuyệt đối là ban

ân lớn, đối với bọn họ là như vậy.

Không ít người tha thiết ước mơ, lại là chuyện cầu mà không được.

- Tiểu Phàm, còn chờ gì nữa, nhanh xin lỗi Khổng tiểu thư đi.

Ngô Hân vội vàng nói. Nếu Mạc gia có Khổng gia nâng đỡ, cho dù không so được với Vương gia ở thành phố Đông Hải, nhưng sau này nhất định là phú hào một phương, không phải hiện giờ có thể so được, cơ hội tốt như vậy còn không nhanh nắm lấy. Mạc Phàm lạnh lùng liếc Ngô Hân một cái, hắn đường đường là y tiên bất tử, Mạc đại sư Đông Hải, cần làm nô lệ của người khác?

- Cô không so đo với tôi, nhưng tôi muốn so đo với cô.

Ánh mắt Mạc Phàm sáng rực, cười mỉa nói.

Đồng tử Khổng Tuyên co rụt, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía.

- Mạc Tiểu Phàm đúng không. Vừa rồi đám người này tự xưng là Mạc

gia, lại xưng Mạc Phàm là Tiểu Phàm, cô ta liền cho rằng đây là tên Mạc Phàm. - Tôi khuyên cậu nên tự mình hiểu lấy, cho dù tôi đâm phải lão mẹ cậu, cho dù cậu là cao thủ Nội Kình, cho dù nơi này là thành phố Đông Hải, nhưng chỉ cần một cú điện thoại của Khổng Tuyên tôi, có rất nhiều người không đếm được ở thành phố Đông Hải đến đây thu thập cậu giúp tôi, tôi thấy cậu là một nhân tài, hi vọng tôi không gọi cú điện thoại kia.

Khổng Tuyên cao giọng nói, giọng nói lạnh lùng, cao ngạo không đổi.

Sắc mặt đám cha Mạc Phàm không được tốt lắm, quả thật Khổng gia có năng lực

này.

Người xung quanh vừa nghe thấy Khổng gia, liền dứt khoát rời đi. Phàm liếc xung quanh, có mấy Mạc chiếc xe đang đi tới, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

- Như vậy đi, cô không cần gọi điện thoại, những người nổi tiếng ở thành phố Đông Hải đến gần hết rồi, cô bảo bọn họ tới thu thập tôi đi, tôi xem ai dám?

Mạc Phàm vừa nói ra, không ít người nhìn theo tầm mắt Mạc Phàm. Ở ven đường cách đó không xa, mười mấy chiếc xe dừng lại, tuy không phải là siêu xe như đám nhà giàu Khổng Tuyên, nhưng mỗi chiếc xe đại biểu cho mỗi người.

Mercedes-Benz May bach, Audi A8LW12, những xe hiếm có, mỗi chiếc xe đều không rẻ hơn siêu xe kia.

Trên xe, đám Lưu lão, Tần Trách, Lạc Anh, Đường Long đi xuống, đi về phía Mạc Phàm.
Advertisement
';
Advertisement