Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Hắn không hề xa lạ với chiếc nhẫn này, kiếp trước bà chủ thường xuyên đeo trên tay.

Lúc ấy hắn cũng không để ý, chỉ cảm thấy nó rất cổ xưa.

Nhưng hiện giờ hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, pháp khí.

Thứ khắc trên nhẫn này là chữ khắc trên đồ vật trấn phủ, tượng trưng cho thân phận, mặt trên hẳn là hai chữ “ m Sơn”

Muốn đi vào m Sơn, nhất định phải cầm chiếc nhẫn này.

Nhưng m Sơn là nơi nào, là động thiên phúc địa, hay là nơi vạn cổ hung địa, hắn đều không thể biết.

Bây giờ hắn sẽ không mạo hiểm đi tìm nơi như vậy, những nơi đó không có tác dụng lớn với hắn.

Có tác dụng với hắn là viên đá trên chiếc nhẫn, tên là Tu Di Thạch.

Tu Di Thạch là một loại linh thạch chủ yếu luyện chế nhẫn trữ vật, bên trong tạo thành một không gian, có thể giấu đồ vật bên trong.

Vậy mà trên Địa Cầu còn loại đá này, còn để hắn đụng phải, hắn thật sự không ngờ tói.

Có chiếc nhẫn này, sau này hắn không tiện mang theo thứ gì sẽ bỏ vào bên trong nhẫn.

Tuy không có ích với tu vi, nhưng lấy được một pháp khí để tu luyện, hôm nay ra ngoài một chuyến không vô ích.

- Bà chủ, cô lấy nhẫn này đâu ra thế?

Mạc Phàm nhận lấy nhẫn, hỏi.

Thư Băng Tuyết thấy Mạc Phàm có hứng thú với chiếc nhẫn này, trong lòng vui vẻ đồng thời trong mắt hiện lên chút thất vọng.

Cô vốn định nếu ai có thể giúp cô, nếu không lấy đối phương làm chồng, liền đưa nhẫn này cho đối phương.

Mạc Phàm nhận lấy nhẫn, không hiểu sao trong lòng cô có chút mất mát.

Tuy Mạc Phàm nhỏ một chút, nhưng bất luận là diện mạo hay tính cách đều là CÔ...

- Đây là một vị đạo sĩ tặng tôi.

Thư Băng Tuyết cố gắng nặn ra tươi cười nói.

Cái nhẫn này cô có từ năm 12 tuổi, một vị đạo sĩ đưa cho cô, ngày đó cô ở nhà một mình, nghe thấy có người gõ cửa, liền chạy ra mở.

Chỉ thấy một lão đạo sĩ tóc trắng xóa, nằm ở cửa hấp hối.

Cô không hề nghĩ ngợi vội vàng đút nước cho lão đạo sĩ, lại lấy đồ ăn trong nhà đút cho lão đạo sĩ này.

Không lâu sau, vậy mà lão đạo sĩ này tỉnh lai.

Lão đạo sĩ nhìn cô, thở dài rồi nhẹ nhàng rời đi, chỉ để lại chiếc nhẫn, cô cảm thấy chiếc nhẫn này bất phàm, vẫn luôn mang theo người.

- Nhẫn này là đồ cổ sao, sao tôi thấy không khác gì đồ bán trên vỉa hè ở chợ đồ cổ nhỉ.

Bàn Tử thấy bộ dạng Mạc Phàm nghiêm túc, duỗi cổ nhìn thoáng qua.

Chợ đồ cổ?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, nếu Bàn Tử đi đến chợ đồ cổ đào được nhẫn này, thật sự là phúc đức lớn của tổ tiên anh ta để lại.

- Cậu đến chợ đồ cổ tìm cho tôi mấy cái thử xem?

Mạc Phàm tức giận nói.

- Chuyện này thì thôi đi, tôi đeo nhẫn chắc chắn là lúc tôi và Dao Dao kết hôn, lúc này tôi thích đeo dây chuyền vàng hon. Bàn Tử chỉ dây chuyền vàng trên cổ anh ta nói.

Mặt Thư Băng Tuyết hơi đỏ, chiếc nhẫn này có chỗ thần kỳ gì, cô cũng không biết, chỉ là đeo chiếc nhẫn này cô rất ít khi bị bệnh.

- Chiếc nhẫn này có chỗ đặc biệt gì sao?—

- Có, đeo chiếc nhẫn này thân thể của cậu sẽ tốt hơn nhiều.

Mạc Phàm giải thích. Chiếc nhẫn này ẩn chứa linh khí, có ích với cơ thể.

Còn chức năng trữ vật, hắn cũng không có nói, nói bọn họ cũng không tin tưởng, dù sao hai người bọn họ không phải tu sĩ sẽ không dùng được.

- Như khối ngọc này sao?

Bàn Tử để lộ Thất Hồn Ngọc anh ta đeo trên tay hỏi.

Mạc Phàm nhíu mày, trừng mắt với Bàn Tử một cái.

Có ngọc không đeo, muốn đeo dây chuyền vàng, cái tên này...

- Tôi sẽ nhận lấy chiếc nhẫn này, sau này tôi sẽ cho cô ngọc bội, sau khi cô đeo vào, cơ thể sẽ khỏe mạnh hơn người bình thường.

Mạc Phàm nói.

- Cậu còn có ngọc bội khai quang sao?

Thư Băng Tuyết kinh ngạc nói.

sĩ.

Cậu ấy không chỉ là đạo sĩ, còn là bác Bàn Tử xen miệng cười nói.

- Lợi hại như vậy sao?

Ánh mắt Thư Băng Tuyết nhìn Mạc Phàm khác thường vài phần. Còn trẻ tuổi đã lợi hại như vậy, Tôn Ngọc Trụ so với cậu ta còn không bằng đồ bỏ đi.

Mạc Phàm cười nhạt, bọn họ ăn rất nhiều đồ ăn ở quán cơm nhà Thư Băng

Tuyết.

Bàn Tử và Thư Băng Tuyết đi đặt cược kiếm tiền, còn hắn quay về biệt thự.

Linh khí trong biệt thự đã khôi phục một chút, hắn lấy nhẫn ra, tâm niệm khẽ động, lau đi Trữ Vật Trận Pháp vốn có.

Trận pháp trên nhẫn kém gấp bội lần trận Trữ Vật Trận Pháp ở Tu Chân giới. Cùng là một Tu Di Thạch, dùng pháp kia chỉ có một không gian nhỏ, nhưng đổi thành trận pháp của hắn, có thể gấp mười lần ban đầu.

Thực lực của hắn đã đến Trúc Cơ trung kỳ, luyện chế pháp khí càng thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng rơi vào giai cảnh. Hắn ngồi xuống liền đến ngày hôm sau. Buổi chiều ngày hôm sau, khóe miệng hắn nhếch lên, cuối cùng một phù văn đánh vào trong Tu Di Thạch, Tu Di Thạch vốn ảm đạm lóe lên lam quang. Dưới lam quang, hình như có thể thấy không gian bên trong.

Tâm niệm của hắn khẽ động, một không gian hơn mười mét vuông xuất hiện trước mắt hắn.

Tay hắn đảo qua trên mặt bàn, cốc nước và ấm nước trên bàn lập tức biến mất. Lại lướt qua một lát, cốc nước và ấm nước quay về bàn lần nữa, giống như ma thuật biến mất.

Hắn cười hài lòng đeo nhẫn trên tay, thay một bộ quần áo, liền ra khỏi biệt

thự đến đình Hồ Tâm dưới chân núi.

Cũng đến lúc nhìn xem cao thủ nước ngoài lợi hại biết bao nhiêu.

Đình Hồ Tâm, nơi Mạc Phàm đạp nước mà đi.

Tuy luận võ được cử hành bí mật ở đây, vẫn có không ít phú hào, đệ tử thế gia

thành phố Đông Hải biết được tin mà đến.

Dù sao cũng là cao thủ nước ngoài quyết đấu với người mạnh nhất thành phố

Đông Hải, rất nhiều người muốn nhìn xem đánh giá cao thủ trong truyền thuyết.

Ở đây nhiều người hơn bình thường nhiều, thế cho nên thuyền không đủ dùng, rất nhiều người đều chờ trên bờ, xếp hàng lên thuyền.

Mạc Phàm không ở trong nhóm này, trước khi tới, hành trình của hắn đã được Đường Long sắp xếp.

đón, Hắn còn chưa đến bờ, một tiểu ca ra cung kính làm tư thế mời. sinh, mời đi bên này, thuyền Mạc tiên đã chuẩn bị xong. Tiểu ca này không phải người khác, đúng là người đưa Mạc Phàm đi gặp Lục Phi, lại tận mắt thấy Mạc Phàm đạp nước mà đi.

- Ùm.

Mạc Phàm gật đầu, đi theo tiểu ca đến một chiếc thuyền.

Lúc này trong đám người xếp hàng.

- Chậm như vậy, khi nào mới có thể lên đảo?

Một mỹ nữ duyên dáng yêu kiều, lạnh lùng nói.

Bên cạnh mỹ nữ, bốn người thanh niên nhíu mày, nóng vội cũng không có biện

pháp, người nhiều lắm, trên cơ bản người tới đều là người có uy tín danh dự

ở thành phố Đông Hải, không thể chen ngang.

Một thanh niên dẫn đầu không lưu tâm liếc mắt nhìn bốn phía, ánh mắt nhìn

Mạc Phàm, nhíu mày.

Trong đám người bất luận là quần áo, hay cách ăn mặc đều mạnh hơn Mạc Phàm nhiều, Mạc Phàm trực tiếp có thuyền ngồi, bọn họ còn phải xếp hàng

sao?

Lục tiểu thư, không cần xếp hàng, bên kia có thuyền.

Mỹ nữ kia nhìn theo ánh mắt người thanh niên, lông mày hơi giãn ra.

Ở đây đợi không biết lúc nào mới lên được đảo, đợi bọn họ lên được vị trí gần đều bị người ta cướp, chỉ có thể đứng ở xa xem cao thủ quyết đấu.

Để đại tiểu thư Lục gia ở Tây Hồ như cô đứng sao?

Mạc Phàm đang định lên thuyền, bốn người thanh niên vây quanh mỹ nữ đi

tói.

- Người anh em, tôi tên là Lưu Tử Hàng, Lục tiểu thư của chúng tôi muốn nhanh

chóng lên đảo, chiếc thuyền này của cậu để cho chúng tôi chứ?

Lưu Tử Hàng cao ngạo ra lệnh.
Advertisement
';
Advertisement