Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

“Rầm!” Lô Sơn trượt trên cột điện xuống, đỡ lấy lưng đau nhe răng nhếch miệng.

Cũng may trên người anh ta có nhiều thịt, nếu không chắc chắn lưng sẽ bị gãy.

Anh ta nhìn thoáng qua đám thuộc hạ của mình, chỉ trong thời gian anh ta chạy hai bước, mười mấy người không một ai đứng, không phải lăn lộn trên đất thì bất tỉnh nhân sự, không biết sống chết.

Sắc mặt anh ta rất khó coi, trong lòng vô cùng hối hận.

Trong thời gian ngắn đánh bại nhiều người như vậy, rốt cuộc anh ta trêu chọc

ai?

- Anh còn di ngôn gì?

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn Lê Sơn, hỏi.

Sắc mặt Lê Sơn xám như tro tàn, mắt đảo rất nhanh, bỗng nhiên mắt anh ta tỏa sáng, vội vàng nói:

- Đừng giết tôi, tôi có tin tức kiếm tiền nói cho cậu, chắc chắn có thể khiến cậu kiếm được nhiều tiền.

Mí mắt Mạc Phàm khẽ nâng, lộ ra một chút tò mò.

Quả thật hiện giờ trên người hắn không có tiền, nếu thật sự có thể kiếm tiền, nghe một lát cũng không tệ.

- Tin tức gì?

- Hôm nay có cao thủ ở nước ngoài tới Đông Hải, khiêu chiến cao thủ võ đạo thành phố Đông Hải, đã bắt đầu đặt cược, chỉ cần cậu đặt cao thủ nước ngoài thắng, chắc chắn sẽ kiếm được không ít, đặt càng nhiều thắng càng nhiều.

Lô Sơn chịu đựng đau nhức ở eo, nói thật.

Người như Mạc Phàm, chắc chắn anh ta không thể trêu vào, nói không chừng nói thật còn có con đường sống.

- Cao thủ ở nước ngoài?

Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt khẽ thay đổi, Thanh Bang, Vạn Thiên Tuyệt phái tói?

Tôn Hổ đã chết lâu như vậy, người báo thù cũng nên đến rồi.

- Ông ta khiêu chiến những người nào?

- Đường Khôn gia chủ Đường gia, Tần Cừu nhị thiếu Tần gia, còn cả Mạc đại sư, tối ngày mai đấu trên lôi đài, bây giờ cậu đặt cược vẫn không muộn, đến ngày mai sẽ không kiếm được tiền.

Lô Sơn nói chi tiết.

- Long Khiếu đâu, vì sao trong số người khiêu chiến không có ông ta?

Mạc Phàm nhướn mày, hỏi.

Cao thủ ở nước ngoài này hơn phân nửa là tới báo thù cho Tôn Hổ, nếu không sao cao thủ nước ngoài này không khiêu chiến những người khác, lại cứ khiêu chiến cao thủ thành phố Đông Hải. Còn Mạc đại sư này, hơn phân nửa là hắn rồi.

Nhưng Đông Hải có ba cao thủ nổi danh, là Đường Khôn, Tần Cừu và Long Khiếu, sao lại thiếu đi Long Khiếu, mà thêm hăn?

- Sáng hôm nay Long sư phụ đã bị cao thủ kia một chiêu trí mạng, bây giờ còn đang chữa trị ở bệnh viện.

Lô Sơn dè dặt nói.

Một chiêu trí mạng sao?

Mắt Mạc Phàm nheo lại.

Dù gì Long Khiếu cũng là cao thủ Nội Kình sơ kỳ, còn có thể đánh Tôn Hổ mấy chiêu, có thể một chiêu trí mạng, chắc chắn thực lực của đối phương hơn Tôn Hổ nhiều.

- Sao anh biết cao thủ nước ngoài sẽ thắng?

Mạc Phàm hỏi.

- Một người anh em của tôi làm việc cho Vương gia, nhìn thấy cao thủ nước ngoài kia, thỉnh thoảng nghe được bọn họ nói chuyện, nói cao thủ nước ngoài này là Nội Kình đỉnh phong, Đường Khôn và Tần Cừu đều là Nội Kình trung kỳ, nhưng phần lớn mọi người đều muốn Đường Khôn và Tần Cừu báo thù giúp Long Khiếu, vì tên tuổi của thành phố Đông Hải, đánh cược hai người họ thắng nhiều gấp 5 lần hai người họ thua. Lỗ Sơn giải thích.

Anh ta cũng không biết Nội Kình đỉnh phong và Nội Kinh trung kỳ là gì, nhưng chắc chắn đỉnh phong phải lợi hại hơn trung kỳ.

- Vương gia, Nội Kình đỉnh phong?

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, tiếp tục hỏi:

- Mạc đại sư kia thì sao?

Tôi cũng không biết Mạc đại sư kia, chưa ai từng thấy, nghe nói là một cao nhân ẩn sĩ, am hiểu pháp thuật, bởi vậy thực lực cụ thể không rõ, không có danh tiếng gì ở thành phố Đông Hải, đánh cược người đó thua gấp 18 lần người đó thắng. Mạc Phàm cười chua xót, tên tuổi của hắn còn kém xa Đường Khôn và Tần Cừu nhiều.

- Tin tức của anh có chút tác dụng với tôi.

- Vậy có phải tôi có thể rời đi hay không?

Trong lòng Lê Sơn vui vẻ, cười nịnh nọt đứng dậy.

- Đi thì có thể, nhưng để lại hai chân anh đã.

Người này không tạo thành uy hiếp gì với hắn, nhưng giữ lại là tai họa đối với Thư Băng Tuyết.

- Hå?

Sắc mặt Lê Sơn lập tức trầm xuống, không có một chút huyết sắc.

- Đừng, sau này tôi có thể nghe lời cậu, chuyện gì tôi cũng có thể làm, đừng đánh gãy hai chân tôi. Mạc Phàm không thèm để ý, Đường Long đại lão Đông Hải hắn đều không để vào mắt, một tên côn đồ muốn theo

chân hắn sao.

Ánh mắt hắn phát lạnh, một cước đá mạnh vào hai gối Lô Sơn.

“Rắc rắc!” Tiếng xương cốt bị gãy nát vang lên, Lô Sơn kêu thảm một tiếng, quỳ trên mặt đất chết ngất.

Mạc Phàm đi đến trước mấy gương mặt quen thuộc.

“Rắc rắc!” Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, tay chân những kẻ kiếp trước đánh hắn đều bị giẫm nát. Cuối cùng Mạc Phàm đi đến trước Tôn Ngọc Trụ đang “hôn mê”.

- Không phải vừa rồi anh muốn giết chết tôi sao, sao bây giờ lại giả chết rồi?

Hắn đã tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ, ngất thực và ngất giả còn không cảm nhận được?

Vẻ mặt Tôn Ngọc Trụ ngẩn ra, trên mặt không có chút huyết sắc, vội vàng mở to mắt, sợ giả chết bị Mạc Phàm giết chết thật.

- Tôi đâu dám, tôi chỉ nói linh tinh thôi.

Nói linh tinh, nhưng tôi nghĩ là thật. Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Đừng, đừng giết tôi, đại hiệp, không phải cậu có quan hệ với bị hôn thê của

tôi sao, cậu cứ việc mang đi là được, tôi đảm bảo sau này không đến tìm cô ta

gây phiền phức nữa, tặng cho cậu luôn. Tôn Ngọc Trụ cầu xin.

Một người phụ nữ thì tính là gì, mạng của anh ta quan trọng nhất. Tôn Ngọc Trụ còn chưa dứt lời, mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, ánh mắt trở nên sắc

bén.

Thư Băng Tuyết là một người phụ nữ tốt, nhưng chỉ là công cụ trong mắt tên cầm

thú Tôn Ngọc Trụ, có thể tặng bất cứ người nào, người như vậy để anh ta sống

làm gì?

- Tôi cảm thấy anh chết mới không đến gây chuyện với cô ấy, cho nên anh đi

chết đi.

- Không, giết người là phạm pháp, cậu không thể giết tôi.

Tôn Ngọc Trụ cuống quít kêu lên.

- Phạm pháp thì phạm pháp.

Mạc Phàm không thèm để ý nói.

Nếu hắn không làm vậy, rất có khả năng Thư Băng Tuyết còn bị Tôn Ngọc Trụ mang về nhà, Tôn Ngọc Trụ lại thua bởi đám dân cờ bạc, dẫn đến Thư Băng Tuyết bị lăng nhục, cuối cùng lựa chọn tự sát.

Nếu như vậy, vậy thì phạm pháp đi, kẻ giết người phải đền bằng mạng của

mình.

Nói xong Mạc Phàm nắm lấy cổ Tôn Ngọc Trụ, trên tay hơi dùng lực.

“Rắc rắc!” Cổ Tôn Ngọc Trụ nghiêng sang một bên, không cam lòng và sáng rực trong mắt nhanh chóng mất đi.

Mạc Phàm buông cổ Tôn Ngọc Trụ ra, mới cầm điện thoại, di động vang lên, là Đường Long gọi tới. Mạc tiên sinh, người tư nước ngoài tới khiêu chiến với cậu.

Đường Long trầm giọng nói.

- Tôi đã biết, địa điểm ở đâu?

Mạc Phàm bình tĩnh hỏi.

- Tám giờ tối mai ở đình Hồ Tâm, nhưng Mạc tiên sinh, chúng ta có cần chạy trốn không, người này rất lợi hại, Long sư phụ đều bị ông ta một chiêu trí mạng.

Đường Long có chút lo lắng nói. Nếu Long Khiếu có thể đỡ mấy chiêu với

cao thủ nước ngoài, anh ta sẽ không có gì phải lo lắng.

Dù sao một quyền của Mạc Phàm thật sự quá cường hãn, một quyền phế đi Tôn

Hổ.

Nhưng cao thủ nước ngoài càng hung tàn, một chiêu thiếu chút nữa giết Long

Khiếu, nếu không phải vận khí Long Khiếu tốt rơi vào trong nước, tránh được một kiếp, có khả năng bây giờ chết rồi.

Mạc Phàm và cao thủ nước ngoài ai mạnh ai yếu, cũng khó biết được. Trốn sao?

Mạc Phàm nhướn mày.

- Lại đây xử lý mấy tên côn đồ giúp tôi, sau đó anh muốn trốn thì trốn. Đường Long thấy Mạc Phàm tự tin như vậy, cũng không dám nói chuyện trốn tránh nữa.

Mạc tiên sinh ở đâu, tôi lập tức dẫn người qua đó.

Mạc Phàm nói địa chỉ với Đường Long, lắc đầu tắt điện thoại.

Hắn mới đến Trúc Cơ trung kỳ, đang cần một đối thủ kiểm tra rốt cuộc sức chiến đấu của hắn thế nào, hắn vốn có chút nhàm chán, cao thủ nước ngoài này tới thật đúng lúc.

Một Nội Kình đỉnh phong, ai mạnh ai yếu còn chưa biết, cần hắn trốn sao?
Advertisement
';
Advertisement