Mạc Phàm đi tới ban công biệt viện, nhìn xung quanh một phen.
- Cả Thương Ngô Sơn hẳn là không có nơi nào thích hợp hơn nơi này rồi.
Biệt viện này ở đỉnh Thương Ngô Sơn, xung quanh không có phòng tu luyện, cũng không có người tới nơi này, cho dù có năng lượng cường đại dao động cũng không ảnh hưởng tới người khác.
Ngoài ra, nếu là phòng tu luyện trái lại không thích hợp bố trí trận pháp gậy ông đập lưng ông.
Bởi vì phòng tu luyện không chỉ có nhiều người trông coi, còn có các loại pháp bảo theo dõi, nếu như Không Chân muốn giết hắn, xâm nhập phòng tu luyện là cách làm không sáng suốt nhất.
Anh ta làm như vậy, không khác gì Mạnh Bất Đồng sư huynh giết hắn ngay trước mặt bao người.
Như vậy, cho dù Vô Phong sư thúc không tát chết Mạnh Bất Đồng sư huynh, sư phụ hắn cũng sẽ làm vậy.
Mà căn biệt viện này, chỉ cần tốn chút tâm tư, là có thể lặng yên không tiếng động tiến vào.
Ngoại trừ những chuyện này, linh khí ở biệt viện này tương đối nồng đậm, có thể nói là Trận Cơ tự nhiên, rất thích hợp để hắn bố trí trận pháp.
- Bố trí trận pháp này cần bao lâu?
Ma Ngưu hỏi tiếp.
Thông thường trận pháp uy lực lớn, cần thời gian rất lâu.
Ví dụ như trận pháp ở biệt viện này, nếu để ông ta bố trí, không nửa tháng còn lâu mới dựng xong.
- Nếu chậm mà nói cần một canh giờ.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Trận pháp bố trí một canh giờ thật sự có thể giết cao thủ ngoại đạo sao?
Mắt Ma Ngưu mở to, đôi mắt vốn to tròn lại càng to hơn.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, lập tức đi tới bên cạnh cái rương kia.
Đây là vạn bảo rương, sở dĩ không đặt vào trong nhẫn trữ vật, phần lớn là vì đồ bên trong có vẻ quý, phòng ngừa những người khác mơ ước.
Ngoài ra còn biểu lộ thân phận.
Ngón tay hắn gõ lên rương vài cái, âm thanh cơ quan chuyển động vang lên, cái nắp tự mở ra.
Nếu đổi thành những người khác, chỉ sợ bên trong là một chiếc nhẫn trữ vật, nhưng bên trong chiếc rương này, đặt pháp bảo trữ vật đủ hình dạng, mỗi loại đều vô cùng tinh mỹ, có thể nói là tác phẩm nghệ thuật.
Tất cả mọi thứ, đều được đặt trong thiết bị trữ vật.
Mạc Phàm như quen rồi, coi như không thấy mở mấy thứ này ra.
Quả thật như hắn dự liệu, đồ hắn cần không ít, đều ở đây cả.
Xác nhận nguyên liệu xong, ý niệm của hắn vừa động, Hư Không Chi Lô xuất hiện trước người hắn.
Hắn rót linh khí vào bên trong, hỏa diễm lập tức bay lên.
Thân thể hắn nhoáng lên một cái, thân thể một phân thành hai.
Trong đó có một bóng dáng cầm một số nguyên liệu, bắt đầu dùng Hư Không Chi Lô luyện nước thuốc.
Một bóng dáng khác nhoáng lên một cái biến thành bốn, cầm một đống ngọc bài trong rương, một đám đường cong kỳ lạ được bốn Mạc Phàm khắc họa lên trên ngọc bài.
Sở dĩ những thứ này được gọi là đường cong, bởi vì thứ Mạc Phàm vẽ phác thảo ra không giống là vẽ, cũng không giống văn tự, hoàn toàn như đứa bé vẽ linh tinh trên đất.
Nhưng theo ngọc bài được khắc những đường cong này, lực lượng huyền hoặc khó hiểu xuất hiện trên ngọc bài.
Những ngọc bài này thành một cái, được Mạc Phàm ném đi, xuất hiện ở vị trí riêng trong biệt viện.
Đường cong trên ngọc bài phối hợp chặt chẽ với nhau, lực lượng quỷ dị lúc trước luyện thành, bao cả căn biệt viện ở bên trong.
Lúc trước Ma Ngưu còn hoài nghi, lúc này hoàn toàn bị những đường cong trên ngọc bài hấp dẫn, ông ta nhìn chằm chằm một ngọc bài, trong mắt đều là không tin được.
Tuy ông ta là Hóa Thần trung kỳ, cách ngoại đạo rất nhiều, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Hóa Thần hư đạo.
Mạc Phàm khắc họa những đường cong này, nếu ông ta đoán không nhầm chỉ sợ là đạo chân chính.
Đạo không cố định ngôn ngữ, cũng không có những phù tiết khác có thể miêu tả, phần lớn chủng loại như đường cong gì đó.
Nhưng Mạc Phàm chỉ là cấp bậc Kim Đan, cách đạo chân chính xa vạn dặm, sao có thể ngộ đạo?
- Đại nhân, đây là?
Ma Ngưu vô cùng khiếp sợ nói.
- Đây là thứ ngươi nghĩ tới nhưng không tin.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lạnh nhạt nói.
Miệng Ma Ngưu há to, mãi mà không nói nên lời.
Mạc Phàm cũng mặc kệ ông ta, một tiếng sau, tất cả ngọc bài đã được xếp vào chỗ của mình, trong Hư Không Chi Lô, dược dịch cũng được luyện chế thành công.
Thân thể hắn lại biến hóa, xuất hiện thêm ba người.
Hư Không Chi Lô cũng thay đổi theo, từ một biến thành tám, trong mỗi cái đều có một phần dược dịch, bay vào trong tay tám nhân ảnh của Mạc Phàm.
Tám bóng dáng mỗi bóng dáng lấy một cái bút ra, dính dược dịch trong Hư Không Chi Lô, một trận pháp vô cùng phức tạp và không ít ký hiệu kỳ lạ đầy căn biệt viện.
Mỗi bút hạ xuống, trên người Mạc Phàm không phải linh khí, thì là khí thể của tạo hóa chi lực bay vào, cùng dược dịch dung nhập vào trong trận pháp và ký hiệu.
Một tiếng sau, một trận pháp vô cùng phức tạp hoàn thành ở dưới ngòi bút của Mạc Phàm.
- Lên.
Mạc Phàm dựng thẳng kiếm chỉ, nói khẽ.
Một chữ vang lên, trận pháp trên mặt đất lập tức biến từ hai chiều thành lập thể, bay từ mặt đất lên.
Ngọc bài Mạc Phàm bố trí lúc trước vừa rồi chỉ phối hợp chặt chẽ, nhưng theo trận pháp khởi động, tất cả ngọc bài tụ tập lại, hình thành một trận pháp đầy đủ.
Khí tức huyễn hoặc khó hiểu không chỉ không mạnh hơn, trái lại biến mất toàn bộ.
Cùng biến mất là toàn bộ trận pháp và ngọc bài, giống như một canh giờ này Mạc Phàm không làm gì.
Ma Ngưu trừng mắt nhìn, cảnh giác đánh giá bốn phía.
Yêu tộc bọn họ có cảm ứng nguy hiểm mạnh hơn nhân loại nhiều, tuy trận pháp và ngọc bài đều biến mất không thấy, nhưng đứng trong biệt viện này, ông ta mơ hồ có cảm giác không ổn.
- Đại nhân, hoàn thành rồi sao?
- Còn thiếu chút nữa.
Thân thể Mạc Phàm nhoáng lên một cái, tám bóng dáng hợp lại làm một.
Cả Thương Ngô Sơn là Trận Cơ của đại trận, những ngọc bài này là Trận Bàn, Trận Pháp được hắn vẽ trong biệt viện, bây giờ còn thiếu một thứ, cũng là thứ quan trọng nhất, Trận Nhãn.
Trong mắt hắn chớp lóe thanh quang, ngọc kiếm Vô Phong vẫn ở trong Thức Hải của hắn chậm rãi bay từ trong mi tâm hắn ra.
Trên tay hắn có hai thanh linh khí, nhưng hai thanh này đều kém xa ngọc kiếm Vô Phong.
Đến bây giờ hắn vẫn không có biện pháp sử dụng ngọc kiếm Vô Phong, không có thứ nào thích hợp làm Trận Nhãn hơn ngọc kiếm Vô Phong rồi.
Hắn rút ngọc kiếm Vô Phong, đi tới giữa biệt viện, trận pháp lập tức mạnh hơn.
Hai tay hắn nắm ngọc kiếm Vô Phong, sát nhập ngọc giản Vô Phong vào trong trận pháp.
Ngọc giản Vô Phong biến mất vào trong trận pháp, trong chớp mắt trận pháp như đang sống, lực lượng vô cùng cường đại lan ra mỗi nơi ở biệt viện, chỉ trong chớp mắt lại biến mất không thấy.
- Bây giờ được rồi, không phải ngươi mới hoài nghi trận pháp này giết được người kia không à, ngươi muốn thử trước không?
Mạc Phàm lạnh lùng liếc Ma Ngưu một cái, hỏi.
- Lão Ngưu ta vừa nói rồi, chắc chắn không nghi ngờ.
Ma Ngưu cười nịnh nọt, trán là mồ hôi đầm đìa.
Ông ta không ngốc, sẽ không lấy sinh mạng ra để đùa.
Lúc trước trận pháp khiến ông ta cảm nhận được nguy hiểm, sau khi thêm thanh kiếm kia loại cảm giác này đâu chỉ mạnh gấp bội.
Mạc Phàm lắc đầu cười, nhìn phía dưới Thương Ngô Sơn.
Không phải Không Chân và Vương Thành đặt bẫy cho hắn sao, hiện giờ hắn cũng làm một cái bẫy cho hai người. Hiện giờ đã bố trí xong, xem Không Chân có dám tới đây hay không.