Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Mạc Phàm, ngươi tự mình bó tay chịu trói, hay là để ta ra tay.  

             Mạnh Sơn Hà mỉm cười hỏi.  

             - Khác gì nhau à?  

             Mạc Phàm lắc đầu hỏi.  

             - Nếu ta ra tay, có khả năng sẽ khiến ngươi bị thương, dù sao trên người ngươi có rất nhiều điểm kỳ lạ, tuy ta là tu sĩ Hóa Thần, nhưng không thể lơ là, nếu ngươi bó tay chịu trói, ta chỉ phong tu vi của ngươi, mang ngươi tới Thần Nông Tông chúng tôi, nếu sau này bọn ta xác nhận ngươi không có vấn đề gì, tuy ngươi không có biện pháp trở thành đệ tử của Thần Nông Tông, nhưng sẽ không thương tổn ngươi, để ngươi rời đi.  

             Mạnh Sơn Hà nói.  

             - Vậy sao.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt gật đầu.  

             - Tốt nhất là ngươi nên khuyên hai bạn của ngươi đừng phản kháng, nếu để sư đệ sư muội ta ra tay, cũng không được tốt lắm đối với bọn họ và đối với Chúc sư đệ, Lương sư muội của ta đâu.  

             Mạnh Sơn Hà cười mỉa nói, trong mắt đều là đắc ý.  

             Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa có quan hệ không tệ với đám Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm không chịu bó tay chịu trói, để Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa ra tay bắt hai người sẽ chơi vui hơn.  

             Ông ta vốn không bội phục Chu Thanh Vân lắm, nhưng hiện giờ xem ra thủ pháp của Chu Thanh Vân rất cao minh.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt một tiếng, giống như không nghe thấy lời Mạnh Sơn Hà nói.  

             - Chu Thanh Vân, ngươi chắc chắn ba chúng tôi không vào được Thần Nông Tông sao?  

             - Thế nào, ngươi có ý kiến à?  

             Chu Thanh Vân xoay người, trở lại vị trí chủ vị lúc trước, không kiên nhẫn hỏi.  

             - Dựa vào cái gì, chỉ bằng ngươi là con trai của Chu Bất Vi sao?  

             Mạc Phàm nâng cằm hỏi.  

             Chu Thanh Vân muốn sưu hồn, hắn để cho Chu Thanh Vân sưu hồn, Chu Thanh Vân không sưu hồn được gì, trái lại bị hắn gây thương tích, vậy mà không chỉ hủy thứ tự của hắn, còn hủy thứ tự của Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ, gan chó lớn thật.  

             Kiếp trước, tuy Chu Bất Vi sư huynh vào sinh ra tử với Mạnh Bất Đồng sư huynh, nhưng Chu Bất Vi sư huynh cũng rất khách sáo với hắn.  

             Con trai của Chu Bất Vi sư huynh, trái lại rất khá.  

             - Mạc Phàm.  

             Chúc Vũ nghe thấy lời Mạc Phàm nói, vội vàng quát bảo Mạc Phàm im miệng.  

             Mạnh Sơn Hà cười khẽ, trong mắt tràn đầy đắc ý.  

             Mạc Phàm gọi thẳng tên Chu Thanh Vân còn chưa tính, vậy mà dám nói Chu Thanh Vân hung hãn như vậy dựa vào ông ta là con trai của Chu Bất Vi.  

             Người như bọn họ, không thích bị người ta nói dựa vào trưởng bối nhà mình nhất.  

             Lần này Mạc Phàm chọc giận Chu Thanh Vân hoàn toàn rồi.  

             Chu Thanh Vân hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sắc bén.  

             - Tiểu tử, ngươi vừa nói gì, ngươi dám lặp lại lần nữa không?  

             Chưa có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy, mà còn sống, nhất là người ngay cả đệ tử của Thần Nông Tông cũng không phải như Mạc Phàm.  

             - Nếu Chu Bất Vi cha ngươi nghe được lời ngươi mới nói, nhất định sẽ xấu hổ tới mức quỳ ba ngày trước bia mộ.  

             Mạc Phàm lắc đầu, thất vọng nói.  

             Ở Thần Nông Tông, Chu Thanh Vân là cậu ấm ai cũng biết, Chu Bất Vi sư huynh sủng con trai ai cũng đều biết.  

             Nhưng Chu Bất Vi sư huynh nổi tiếng là người ngay thẳng, nếu không sư phụ sẽ không để Chu Bất Vi sư huynh trở thành đường chủ của luật pháp đường.  

             Bình thường Chu Thanh Vân phạm sai lầm, Chu Bất Vi sư huynh ít khi trừng phạt Chu Thanh Vân, mà tự mình đi lĩnh phạt.  

             Chu Thanh Vân vì ân tình với Mạnh gia, quấy rối ở hải tuyển, sau khi Chu Bất Vi sư huynh biết sẽ tự phạt.  

             Mạc Phàm vừa nói câu này xong, trong chớp mắt gương mặt Chu Thanh Vân xanh mét.  

             - Tiểu tử, ta là đệ tử của luật pháp đường ở Thần Nông Tông, những lời bọn ta nói là luật, ta nói là pháp, ta nói tư cách của các ngươi bị hủy bỏ, cho dù Thiên Vương lão tử tới đây cũng không đủ khiến các ngươi tiến vào Thần Nông Tông.  

             - Vậy ta nói cho ngươi biết, hôm nay cho dù cha ngươi đến, bọn ta vẫn có thể tiến vào Thần Nông Tông.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             - Hôm nay?  

             Mạc Phàm vừa nói những lời này, Chu Thanh Vân nở nụ cười, Mạnh Sơn Hà cũng cười.  

             Ông ta tưởng rằng Mạc Phàm có bản lĩnh gì, ngày hôm qua còn tới phủ đệ Mạnh gia cảnh cáo ông ta, nhưng bây giờ xem ra, Mạc Phàm ngoại trừ có thân phận thần bí ra, phần lớn đều là đùa giỡn khua môi múa mép mà thôi.  

             - Chu sư huynh, huynh dẫn bảy người khác về Thần Nông Tông đi, ba người này, ta và Chúc sư đệ, Lương sư muội sẽ bắt, rồi giao bọn họ cho huynh.  

             Mạnh Sơn Hà mỉm cười nói.  

             - Đừng sốt ruột.  

             Chu Thanh Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, vươn một tay ra.  

             - Tiểu tử, không phải ngươi nói hôm nay ngươi nhất định phải tiến vào Thần Nông Tông sao, vậy ta đợi ngươi một canh giờ, nếu người tới giúp các ngươi tiến vào được Thần Nông Tông, ta sẽ tự mình đến bia diện bích quỳ 10 ngày, nếu người tới không thể khiến các ngươi tiến vào Thần Nông Tông, ta muốn ngươi gặp ta là phải quỳ xuống, dập đầu, thế nào?  

             Tiểu tử này nắm chắc như vậy, vậy đợi một lát có đáng gì.  

             Ông ta rất muốn xem, Mạc Phàm có gì mà dám mạnh miệng nói tiến vào được Thần Nông Tông trước mặt ông ta.  

             Đợi người Mạc Phàm gọi tới bị ông ta giẫm mạnh dưới chân, ông ta xem Mạc Phàm còn dám mạnh miệng nữa không.  

             Chu Thanh Vân nói vậy, Mạnh Sơn Hà nhíu mày, định nói gì đó nhưng không mởmiệng.  

             Chu Thanh Vân đã hủy danh ngạch của Mạc Phàm, không cần thiết phải dây dưa với Mạc Phàm làm gì, cứ bắt Mạc Phàm trước rồi nói sau, tránh để sau này xảy ra chuyện gì đó.  

             Nhưng nếu Chu Thanh Vân đã nói vậy, ông ta không tiện ngăn cản.  

             - Quỳ xuống, dập đầu với ngươi sao?  

             Mạc Phàm nhíu mày.  

             - Không sai, làm sao vậy, ngươi sợ à, tiểu tử?  

             Chu Thanh Vân nói với vẻ khinh bỉ.  

             - Sợ sao?  

             Mạc Phàm lắc đầu.  

             Hắn sợ đánh cược với Chu Thanh Vân sao?  

             Chu Thanh Vân và Mạnh Sơn Hà đều là vãn bối của hắn, đánh cược với một vãn bối, cho dù là đánh cược gì hắn đều không có hứng thú.  

             - Ngươi muốn đánh cược với ta à?  

             - Cần ta lặp lại đánh cược lần nữa không?  

             - Ngươi đến bia diện bích 10 ngày quá ít, nếu người ta đợi khiến ba bọn ta vào được Thần Nông Tông, ngươi ngốc ở trong động sám hối 1 năm đi.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Bia diện bích và động sám hối đều là nơi Thần Nông Tông trừng phạt những đệ tử phạm phải sai lầm, chẳng qua thời gian ở bia diện bích hơi ngắn, ở động sám hối ít nhất cũng phải ba tháng.  

             Chu Thanh Vân thân là đệ tử của luật pháp đường lại làm ra chuyện như vậy, nhốt ông ta 1 năm cũng không tính là nhiều.  

             - Ở 1 năm trong động sám hối sao?  

             - Không sai.  

             - Nhưng nếu ngươi thua, ta muốn ngươi tự phế tu vi, thế nào?  

             Chu Thanh Vân nghĩ một lát, nói.  

             Lần này hắn tới, là tiếp nhận mệnh lệnh của cha, trả ân tình của Mạnh gia.  

             Ông ta phế tu vi của Mạc Phàm giao cho Mạnh gia, hẳn là xem như hoàn thành nhiệm vụ.  

             - Có thể.  

             Mạc Phàm lắc đầu cười, gật đầu.  

             - Một canh giờ, ngươi đợi quỳ xuống xin lỗi, tự phế tu vi đi.  

             Chu Thanh Vân lấy một chiếc đồng hồ cát ra, vừa để sang một bên, vừa tự tin nói.  

             Mạc Phàm nhìn thoáng qua phía Thiên Cơ Các, dừng cười nói:  

             - Không cần một canh giờ, sẽ tới ngay thôi.  

             Hắn mới nói xong, một dòng khí tức khiến tim người ta đập nhanh lao tới như sóng thần, trong chớp mắt đã bao trùm vạn mét quanh đấu  

             cung. Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, nhất là đám Mạnh Sơn Hà.

Advertisement
';
Advertisement