Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Ngày hôm sau, sau khi Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu khiêu chiến xong, đấu cung lại bình yên trở lại.  

             Ba cung đầu không có ai khiêu chiến, bảy cung sau khiêu chiến một lát, cũng nhanh chóng cố định lại.  

             Trên sân bên cạnh đấu cung, Mạnh Sơn Hà, Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa ngồi trên sân.  

             Bên cạnh ba người là một nam tử mặc đồ đen vẻ mặt lãnh khốc, cả người như thanh bảo kiếm đứng đó, phong mang tất lộ.  

             Chỉ nhìn thôi, khiến người ta có cảm giác không dám tới gần.  

             Nam tử này ngồi ở trên cao, nhìn đấu cung đã không có gì biến hóa, nhíu mày.  

             - Mạnh sư huynh, đấu cung đã ổn định lại, cũng không còn nhiều thời gian lắm, đã tới lúc tiến hành bước tiếp theo rồi?  

             Mạnh Sơn Hà liếc Mạc Phàm ở đấu cung một cái, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, nhìn về phía Chúc Vũ và Lã Hồng Nhu.  

             - Hai vị có ý kiến gì không?  

             Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa nhíu mày, nhìn thoáng qua nhau.  

             Một màn bọn họ không mong muốn nhất đã tới, cuối cùng vẫn phải tới.  

             - Chu sư huynh và Mạnh sư huynh quyết định là được, bọn ta không có ý kiến.  

             - Được rồi.  

             Mạnh Sơn Hà đứng dậy, đi tới nơi gần đấu cung.  

             - Cách khiêu chiến đấu cung còn một phút, nếu không ai dám khiêu chiến đấu cung nữa, hải tuyển của Thần Nông Tông ta sẽ kết thúc.  

             Mạnh Sơn Hà cao giọng nói.  

             Trước đấu cung, không ít người lập tức lộ ra do dự.  

             Nếu không đi khiêu chiến, hải tuyển sẽ kết thúc thật rồi.  

             Nhưng hải tuyển trải qua lâu như vậy, người có thực lực đã sớm xuất hiện, muốn giành được một vị trí cũng không dễ như vậy.  

             Nhất là bây giờ, vì có thể giữ được đấu cung của mình, người trong đấu cung ra tay rất tàn nhẫn, chỉ cần dám đến khiêu chiến rất có khả năng sẽ bị trọng thương.  

             Vì một vị trí khó mà lấy được, thật sự không đáng.  

             Không ít người do dự, rồi từ bỏ…  

             Có một số người ôm thái độ quyết tâm đi lên đấu cung, nhưng nhanh chóng bị ném khỏi đấu cung rồi.  

             Chưa tới một phút, đấu cung lại quay về yên bình lần nữa.  

             Mạnh Sơn Hà thấy vậy, giơ tay vẽ một ký hiệu lên không, ký hiệu này bay đến đấu cung.  

             “Rầm rầm…” Đại môn đấu cung chậm rãi đóng cửa.  

             - Tất cả mọi người tới đây.  

             Mạnh Sơn Hà cao giọng nói, mở trận pháp trên sân ra.  

             Mạc Phàm ra hiệu cho Mạnh Vô Kỳ, hai người đi tới sân.  

             Không lâu sau, người của mười đấu cung mỗi người mang tùy tùng của mình lên sân.  

             - Chúc mừng các vị, lấy được vị trí trong top 10 hải tuyển, đã tiến nửa bước vào Thần Nông Tông chúng tôi, chư vị cũng đừng quá kích động, bởi vì gần đây Thần Nông Tông mới xảy ra chuyện có đệ tử tà phái xâm nhập, dẫn đến không ít điển tịch của Thần Nông Tông chúng tôi bị đối phương đánh cắp, cho nên hải tuyển lần này còn cần một bước cuối cùng, là tiếp nhận kiểm tra của luật pháp đường, nếu xét duyệt không có vấn đề, vậy chúc mừng các vị, các vị sẽ thành đệ tử của Thần Nông Tông chúng tôi, nhưng nếu thân phận của các vị có vấn đề, hay là có điểm nào đáng nghi, vậy thì ngại quá, đại môn của Thần Nông Tông chỉ có thể đóng cửa với các ngươi.  

             Mạnh Sơn Hà thao thao bất tuyệt nói.  

             Mạnh Sơn Hà nói xong, dời mắt nhìn về phía Chu Thanh Vân.  

             - Chu sư huynh, mọi người đã đến đông đủ, huynh bắt đầu đi.  

             Chu Thanh Vân khẽ gật đầu, đôi mắt như đôi mắt ưng liếc đám Mạc Phàm.  

             Dưới ánh mắt của ông ta, ngoại trừ Mạc Phàm và Vọng Cơ ra, những người khác đều có cảm giác mình bị nhìn sạch.  

             Nhất là Lã Hồng Nhu, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên.  

             Cô là con gái duy nhất trong mười người, vừa rồi Chu Thanh Vân nhìn như vậy, cô giống như bị người ta nhìn sạch.  

             - Ngươi.  

             Lã Hồng Nhu nghiến răng nói.  

             - Thế nào, cô muốn rời đi à?  

             Chu Thanh Vân nghe thấy giọng Lã Hồng Nhu, quay đầu lạnh lùng nói.  

             Lúc nói chuyện, áp lực dời núi lấp biển đè về phía Lã Hồng Nhu.  

             Mạc Phàm và Vọng Cơ nhíu mày, không đợi hai bọn họ mở miệng.  

             Lã Hồng Nhu lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thanh Vân, lắc đầu.  

             - Vậy thì tốt, bây giờ bắt đầu từ cô, mở thần hồn của mình, để ta tiến hành sưu hồn.  

             Vẻ mặt Chu Thanh Vân lạnh nhạt, nhìn Lã Hồng Nhu.  

             - Sưu hồn?  

             Lần này không chỉ Lã Hồng Nhu, những người khác cũng xao động.  

             Mỗi tu sĩ đều có bí mật của mình, sưu hồn không chỉ khiến bí mật của mình bại lộ trước mặt những người khác, còn đồng nghĩa với việc giao sinh mệnh của mình cho đối phương.  

             Một khi mở thần hồn, chỉ cần Chu Thanh Vân nguyện ý, có thể giết bọn họ dễ dàng.  

             Mạnh Sơn Hà thì cười, nhìn về phía đám Mạc Phàm.  

             Sưu hồn, là biện pháp tốt nhất đối với đám Mạc Phàm.  

             Chỉ cần đám Mạc Phàm đồng ý, vậy ba người đợi chết đi.  

             - Không sai, đây là quy củ tiến vào Thần Nông Tông gần đây, nhưng các ngươi yên tâm, thuật sưu hồn của Thần Nông Tông chúng tôi rất cao minh, chỉ cần các ngươi không phản kháng, không chỉ không thương tổn tới thần hồn của các ngươi, kẻ làm phép cũng không thể giết các ngươi.  

             - Sưu hồn, theo ta được biết, trước khi tiến vào Thần Nông Tông chỉ có bản mệnh đăng, không có sưu hồn đúng không?  

             Một tu sĩ trong đó nói.  

             - Quả thật lúc trước là như vậy, nhưng gần đây thay đổi, thế nào, ngươi có ý kiến à?  

             Trên mặt Chu Thanh Vân không có chút biểu cảm, lạnh lùng nói.- Ta không đồng ý sưu hồn.  

             Tu sĩ kia nói.  

             - A, phải không, ta cảm thấy ngươi rất giống một người Thần Nông Tông chúng tôi đang điều tra, cho nên ngươi lưu lại đi, đợi luật pháp đường của ta điều tra xong lại định đoạt.  

             Chu Thanh Vân nói xong, vươn tay về phía tu sĩ kia.  

             Một nhà giam màu đen đầy tỏa liên xuất hiện, bao lấy tu sĩ kia.  

             Sắc mặt tu sĩ kia thay đổi, muốn chạy trốn, nhưng dưới nhà giam này, anh ta không thể nhúc nhích.  

             “Leng keng!” Nhà giam rơi xuống bao lấy người người kia, giam anh ta ở bên trong.  

             Năm ngón tay Chu Thanh Vân nắm chặt, nhà giam và cả tu sĩ kia đều lùi về tay ông ta.  

             - Còn ai từ chối sưu hồn không?  

             Vẻ mặt Chu Thanh Vân lạnh lùng, nhìn chằm chằm những người khác hỏi.  

             Mạc Phàm không nói gì, những người khác có bất mãn, nhưng không dám nói lời nào.  

             Người kia không nguyện ý, đã bị coi là nghi phạm rồi bắt giữ, lúc này bọn họ phản kháng chắc cũng như vậy.  

             - Nếu không có ý kiến, vậy thì bắt đầu từ cô, mở thần hồn của cô.  

             Chu Thanh Vân nhìn Lã Hồng Nhu.  

             - Vì sao lại bắt đầu từ ta?  

             Lã Hồng Nhu nhíu mày nói.  

             - Ta cao hứng, ngươi có vấn đề gì không?  

             Chu Thanh Vân lạnh lùng nói.  

             - Ngươi.  

             Lã Hồng Nhu nghiến chặt răng, nắm chặt tay lại.  

             - Mở thần hồn của ngươi, hoặc ta hoài nghi cô tiến vào Thần Nông Tông là có mục đích.  

             Chu Thanh Vân lạnh lùng nói.  

             Lã Hồng Nhu nhíu chặt mày, đôi mắt đảo vài cái, sau đó vẻ mặt cô nghiêm trọng.  

             - Không được, ta tham gia hải tuyển chỉ vì muốn trở thành y tiên, nhưng ta không thể để ngươi sưu hồn, ngươi muốn hỏi bối cảnh gì ta có thể nói cho ngươi.  

             - A, phải không, vậy ngươi cũng theo ta một chuyến.  

             Chu Thanh Vân nheo mắt, một nhà giam khác xuất hiện, rơi về phía Lã Hồng Nhu.  

             Ở đây, sắc mặt Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa thay đổi.  

             Tuy Chu Thanh Vân không ra tay với Mạc Phàm, nhưng ra tay với Lã Hồng Nhu, Mạc Phàm sẽ bỏ mặc được sao.  

             Không đợi nhà giam kia rơi xuống, Mạc Phàm và Vọng Cơ nhoáng lên một cái chắn trước người Lã Hồng Nhu. Trong tay Mạc Phàm xuất hiện hai thanh kiếm một trắng một đen, chém nhà giam màu đen thành hai.

Advertisement
';
Advertisement