Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Lý Hưng, ông bại bởi Mạc đại sư, không thực hiện đã muốn đi, lá gan của ông không nhỏ đâu.

Tần Trách cười mỉa nhìn chằm chằm Lý Hưng nói.

Vẻ mặt Lý Hưng ngẩn ra, sắc mặt tái nhợt, một lát sau cười ngượng ngùng.

- Tôi đâu dám, chỉ hơi mắc tiểu nên muốn đi toiletmột chuyến.

- Vậy ông nhịn một lát đi.

Tay Mạc Phàm đặt trên linh thạch, linh khí trên tay rót vào, hơi dùng lực một chút, tảng đá lập tức nát ra thành vô số mảnh nhỏ.

- Tôi đã giám định được linh thạch này có vấn đề, dựa theo đánh cược vừa rồi, tự ông nhìn mà làm đi.

“Lạch cạch” từng tảng đá rơi xuống trước người Lý Hưng.

- Ăn đi.

Một người có công ty làm về bất động sản tức giận kêu lên.

Ở đây có nhiều người như vậy, không một ai thương hại Lý Hưng, bọn họ bị Lý Hưng lừa nhiều tiền như vậy, nếu như không có Mạc Phàm, không biết tối nay sẽ sao đây, bảo ông ta ăn đá đã là nhân từ rồi.

Lý Hưng nhìn đá trên đất, hối hận mặt đều xanh.

Ông ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm đánh cược làm gì, không phải tự tìm chết sao?

Cho dù đánh cược cũng phải đánh cược thứ ăn được, thứ này đừng nói có thể ăn được hay không, ăn vào nhất định sẽ chết.

- Mạc đại sư, tôi ăn tàn thuốc có được không, cậu bảo tôi ăn bao nhiêu, tôi sẽ ăn bấy nhiêu, tôi tuyệt đối không cãi lại.

Lý Hưng cười nịnh nọt nói.

- Nếu ông muốn trộn tàn thuốc ăn cũng được.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

“Ha ha!”

Xung quanh có không ít người cười sung sướng khi kẻ khác gặp họa.

- Đá trộn với tàn thuốc, tôi cảm thấy cũng không tệ, Mạc đại sư cao minh.

Tần Trách cười mỉa nói, còn không quên vỗ mông ngựa.

Lý Hưng hung dữ trừng Tần Trách một cái, dám giận cũng không dám phát tác.

- Mạc đại sư, vừa rồi là tôi có mắt không tròng đắc tội cậu, cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi, nếu không thì như vầy, cậu đừng bắt tôi ăn tảng đá này, tôi bồi thường cho cậu hoàng kim có kích cỡ tảng đá này, thế nào?

Lý Hưng chớp mắt, cầm lấy một tảng đá vội vàng nói.

- Hoàng kim bằng tảng đá trong tay ông, ông nghĩ Mạc đại sư là ăn xin à, hiếm lạ mấy chục vạn của ông sao?

Một phú hào cười mỉa nói.

Tảng đá kia chỉ bằng một cái bánh nướng, còn không được bốn miếng vàng, một miếng vàng cũng hơn mười vạn tệ, cho dù là bốn miếng cũng chưa được một trăm vạn, chút tiền ấy đã muốn đuổi Mạc đại sư.

Vẻ mặt Lý Hưng trầm xuống, vội vàng sửa lời.

- Là tôi sơ sót, nếu như Mạc đại sư chịu bỏ qua cho tôi, tôi nguyện ý đưa 1000 vạn bồi tội.

1000 vạn sao?

Không phải tất cả những người ở đây đều là phú hào, cũng có không ít đại sư, tuy những người này nổi tiếng ở ngoài, nhưng không có nhiều tiền, bồi tội đã 1000 vạn.

Không ít người nhìn về phía Mạc Phàm ngoại trừ kính sợ ra, còn có thêm chút hâm mộ.

Loáng một cái buôn bán lời 1000 vạn.

- 1000 vạn làm bồi tội tôi có thể nhận, nhưng ông chuẩn bị dùng bao nhiêu tiền tới mua mạng hai người đây?

Mạc Phàm hỏi.

Bắt Tiểu Ngọc, lại hạ độc hắn, vừa rồi còn muốn giết người diệt khẩu.

Nếu cứ bỏ qua như vậy, hắn là y tiên bất tử sao?

- Mạng chúng tôi?

Lý Hưng và Chu Trường Hoằng thoáng nhìn nhau, vẻ mặt âm trầm không ít, bọn họ làm gì bọn họ hiểu rõ nhất.

- Mạc đại sư, cậu muốn bao nhiêu thì ra giá đi, tôi chắc chắn không cãi lại.

Chu đại sư nhỏ giọng nói.

Ông ta hoàn toàn khuất phục Mạc Phàm, trong lòng không có nửa điểm chống cự và ý nghĩ làm trái.

Hôm nay thua ở trong tay Mạc Phàm, có thể còn sống là vận khí bọn họ tốt, không sống nổi là số mệnh như vậy.

- Cũng không nhiều, mỗi người một triệu được rồi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Một triệu?

Lần này ngay cả phú hào ở xung quanh cũng hít khí lạnh, ở đây cũng có người giá trị mười triệu đến trăm triệu, nhưng cho dù là Vương Thiên Tước có giá trị trăm triệu, cũng không thể tiện tay lấy ra một triệu.

- Mạc đại sư, chuyện này…

Trên mặt Lý Hưng lộ ra chút khó xử.

Hôm nay ông ta cũng chỉ kiếm được hơn 3 triệu, thoáng một cái bị Mạc Phàm cầm đi một nửa, hôm nay hỏng hết rồi.

- Làm sao, ngại nhiều, vậy giết hai người là được.

Mạc Phàm nâng kiếm khí, chém về phía Lý Hưng.

- Không nhiều, không nhiều, nhưng nhiều tiền như vậy tôi cần chút thời gian, cậu cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ đưa 2 triệu cho cậu.

Vẻ mặt Lý Hưng thay đổi, chớp mắt một cái, vội vàng nói.

Ổn định Mạc Phàm trước, bảo vệ mạng rồi nói sau, chuyện khác phải bàn bạc kỹ hơn.

Mạc Phàm suy nghĩ một lát, nói:

- Tôi cho ông nửa tháng, vậy đủ rồi chứ?

- Đủ rồi đủ rồi, trong vòng nửa tháng tôi đảm bảo sẽ đưa hai triệu đến cho Mạc đại sư. . Truyện Đoản Văn

Lý Hưng vội vàng gật đầu, thề son sắt nói, trong đáy mắt hiện lên chút hung ác nham hiểm.

Ở đây cậu trâu bò, đến thành phố Nam Sơn còn có thể động vào tôi sao?

- Vậy ông tốt nhất đừng có giở trò gì, nếu không đây là kết cục.

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, cánh tay nâng lên, kiếm khí chém mạnh về phía bàn đấu giá.

“Rắc rắc!”

Giống như tiếng lôi điện xẹt qua bầu trời vang lên, kiếm màu đen tỏa ra khói đen xuyên qua bàn đấu giá, bàn đấu giá bị chém thành hai khúc.

Cả căn phòng VIP không ai có thể nói ra lời.

Lúc trước còn có người hoài nghi pháp thuật của Mạc Phàm, nhưng kiếm khí này chém xuống, ai còn dám nghi ngờ?

Bên ngoài đài cao này là tấm ván gỗ, bên trong là sắt thép, muốn chém đứt không dễ như vậy, nhưng một kiếm của Mạc Phàm lại chém thành hai khúc.

Nếu là người sẽ thế nào, chắc chắn là chết không thể nghi ngờ.

Bọn họ còn đang thán phục pháp thuật của Mạc Phàm lợi hại.

“Rầm rầm… đùng đùng…” Tiếng thép rơi xuống đất.

Đài cao bị cắt thành hai nửa lập tức sụp xuống dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Cho dù mấy chục người đứng trên đó, đài cao này cũng không sập, sau khi bị kiếm chém thành hai nửa, vậy mà không chịu nổi gánh nặng sụp xuống.

Một kiếm này mạnh biết bao nhiêu, trên cơ bản còn phải nhân thêm 10 nữa?

Cho dù là kiếm laser cũng không có uy lực mạnh như thế, dù sao laser chỉ có thể cắt, nhưng không thể làm cả đài sụp đổ.

Không ít người nhìn đài cao, nuốt nước miếng theo bản năng.

Nếu để Mạc đại sư có cơ hội thi triển pháp thuật, ai là đối thủ của cậu ta?

Ánh mắt không ít người nhìn Mạc Phàm lại thay đổi, hoàn toàn là kính sợ, không có chút hoài nghi.

Nhất là Lý Hưng và Chu Trường Hoằng, mãi mới lấy lại tinh thần.

May mà đồng ý điều kiện của Mạc Phàm, nếu không đó chính là kết cục của hai bọn họ.

- Sẽ không, sẽ không, hai triệu sẽ nhanh chóng đưa đến tay Mạc đại sư.

Chu Trường Hoằng sợ hãi nói.

Chắc chắn là Chân Nhân, không phải Chân Nhân sao lợi hại như vậy?

- Tốt nhất là như vậy, cô bé ông bắt đi đâu?

Mạc Phàm lạnh lùng hỏi.

- Cô bé đó ở ngay Túy Nguyệt Cư, do mấy nữ đồ đệ của tôi chăm sóc, tôi thấy cô bé có thiên phú dị bẩm, vốn định mang cô bé về tông môn truyền phương pháp tu luyện, để cô bé thành thánh nữ của tông môn tôi, nếu là thân thích của Mạc đại sư, vẫn nên theo Mạc đại sư tốt hơn.

Chu Trường Hoằng vội nói.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cũng không nói thẳng ra.

Chu Trường Hoằng muốn làm gì, hắn hiểu rõ nhất.

- Tốt nhất cô bé đó không bị ngược đãi, nếu không ông sẽ biết hình phạt đau đớn của kiếm khí.

- Lão hủ không dám.

Thân thể Chu Trường Hoằng run lên, vội vàng bảo người mang Tiểu Ngọc đến.

Quả nhiên Tiểu Ngọc không bị thương tổn gì, chỉ là cực âm chi khí trong cơ thể nặng hơn chút, rõ ràng là bị Chu Trường Hoằng ép dùng dược vật gì đó, để hiệu quả đỉnh lô sau này càng tốt hơn.

Thứ này không hại gì với cơ thể Tiểu Ngọc, có ngọc bội hắn đưa cho, sau này sẽ dạy Tiểu Ngọc một chút công pháp, thứ Chu Trường Hoằng cho Tiểu Ngọc dùng có ích vô hại.

Mạc Phàm chắc chắn Tiểu Ngọc không bị bắt nạt, trấn an cô một lúc muốn mang cô rời đi, Tần Trách ở sau chạy ra theo.

- Mạc đại sư, đợi một chút!
Advertisement
';
Advertisement