Bên ngoài Thiên Cơ Các, Mạc Phàm cất thanh kiếm Lý Thu Minh dưỡng 20 năm đi, hào quang màu bạc và Hồng Liên ở trong mắt đều biến mất hết, lập tức đi ra ngoài.
Hắn còn chưa đi xa, cái bóng đen kia xuất hiện sau lưng hắn, giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Tiểu tử, lá gan của ngươi đúng là không nhỏ, vậy mà còn dám ra đây, đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới.
Ông ta vốn định rời đi, đến bên ngoài đấu cung để thủ.
Tôi tớ của Mạc Phàm còn ở đấu cung, Mạc Phàm chắc chắn sẽ về đấu cung.
Không ngờ Mạc Phàm mới tiến vào Thiên Cơ Các không lâu, đã ra ngoài rồi.
Mạc Phàm xoay người lại, liếc mắt nhìn bóng đen này một cái.
- Chẳng trách sát thủ của Quỷ Ảnh Môn phải hơn một đại cấp bậc mới dám nhận nhiệm vụ, ngươi có biết thân là một sát thủ, ngươi phạm phải bao nhiêu sai lầm không?
Phần lớn sát thủ là nhất kích không trúng, rút lui ngàn dặm.
Bóng đen này thất bại liên tục nhiều lần như vậy, vậy mà vẫn còn ở ngoài Thiên Cơ Các thủ.
- Phạm sai lầm, đối phó tiểu tử như ngươi, phạm nhiều lỗi cũng có vấn đề gì, trái lại là ngươi, đi chết đi, ta sẽ trả lại ngươi một kiếm vừa rồi.
Bóng đen cười khinh thường, đạo kiếm khí bị ông ta bóp nát lúc trước xuất hiện trong tay ông ta, chẳng qua mạnh hơn lúc Mạc Phàm chém ra gấp bội lần.
Ông ta khẽ quét, kiếm khí lập tức bay về phía Mạc Phàm, đến chỗ nào khe hở như mạng nhện sẽ xuất hiện ở chỗ đó.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không có ý né tránh.
- Ta nhớ rõ từng nói với ngươi rồi, tốt nhất là ngươi nên rời khỏi Thanh Thành, nếu không sẽ là ngày chết của ngươi, hiện giờ ta nói cho ngươi biết vì sao lại nói như vậy.
Hắn mới nói xong, một bàn tay xuất hiện trước đạo kiếm khí kia, tay này khẽ nắm chặt.
“Răng rắc!” Đạo kiếm khí có thể chém vỡ không khí bị bóp nát.
Bóng đen nhìn nam tử mặc thanh y đứng bên cạnh Mạc Phàm, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.
Nam tử này nhìn không nhiều tuổi, nhưng ông ta nhìn không thấu tu vi.
- Ngươi là ai?
Có thể đỡ được một kiếm của ông ta, còn khiến ông ta nhìn không thấu tu vi, chắc chắn thực lực sẽ trên ông ta.
- Phân đà của Quỷ Ảnh Môn ở Thanh Thành chỗ nào?
Mặt Vô Phong không chút thay đổi, lạnh giọng hỏi.
- Tiền bối tha mạng, phân đà của chúng tôi ở đây, ở bên trong Không Tịch Tự.
Cơ thể bóng đen run rẩy nói.
- Không Tịch Tự?
Vô Phong nhìn thoáng qua phía Không Tịch Tự, bóng dáng nhoáng lên một cái liền biến mất không thấy.
Khi xuất hiện lần nữa, ông đã đến phía trước một ngôi chùa cách xa mấy vạn mét.
Trong chớp mắt bóng dáng ông cao hơn, cao khoảng chừng hơn trăm thước.
- Quỷ Ảnh Môn cút ra khỏi Thanh Thành, nếu không, tru!
Giọng nói không to, nhưng khiến người ở xung quanh tự miếu đều nghe thấy được.
- Kẻ nào, dám làm càn trước Quỷ Ảnh Môn chúng ta như vậy, muốn…
Trước cửa Không Tịch Tự, hai người đeo mặt nạ tức giận nói.
Chữ “chết” còn chưa nói ra khỏi miệng, Vô Phong liếc mắt nhìn hai người một cái, hai người lập tức bay về phía sau như diều đứt dây, biến mất ở chân trời.
- Thôi, có lẽ hủy nơi này càng tốt hơn, Khô Tịch Đại Thủ Ấn.
Vô Phong lắc đầu, vươn một tay ra.
Ông vươn tay ra, một đại thủ kình thiên xuất hiện trên không Không Tịch Tự.
Ông đè tay xuống, đại thủ ấn cũng hạ xuống theo.
“Rầm!” Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, trong chớp mắt vừa rồi Không Tịch Tự còn hoàn hảo lập tức biến thành đống hoang tàn, mọi người ở bên trong không bị thương thì chết.
Những người này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại nhìn Vô Phong, cả đám không do dự nhao nhao rời đi.
Đồng thời trước cửa Thiên Cơ Các, bóng đen kia thấy Vô Phong rời đi, trong mắt lại lóe lên sát ý.
Vô Phong hỏi vị trí của Quỷ Ảnh Môn, chắc chắn là tới Không Tịch Tự rồi.
Cơ hội này, đủ để giết chết Mạc Phàm sau đó rời khỏi Thanh Thành.
Ông ta nhoáng lên một cái là đến bên cạnh Mạc Phàm, muốn vươn một tay về phía đầu Mạc Phàm.
Lúc tay ông ta sắp đánh vỡ Mạc Phàm, giọng Vô Phong lại vang lên.
- Một tu sĩ Hợp Đạo kỳ, vậy mà đuổi giết một tu sĩ Kim Đan, mạng của ngươi không đáng là gì.
Vô Phong bắt lấy bóng đen kia, một vòng xoáy xuất hiện trong tay ông.
- Không, không, tiền bối tha mạng, ta chỉ là…
Bóng đen nhìn thấy Vô Phong, mắt mở to, trong mắt đều là hoảng sợ.
- Đi chết đi!
Mặt Vô Phong không chút thay đổi, ý niệm của ông vừa động, vòng xoáy ở trong lòng bàn tay chuyển động.
Một tu sĩ Hợp Đạo kỳ không có chút phản kháng, biến mất ở trong vòng xoáy.
- Ta đã diệt trừ người này giúp con, Quỷ Ảnh Môn không dám làm nhiệm vụ ở Thanh Thành nữa, ta phải đi nghiên cứu phương pháp của con, ngày mai lúc kết thúc hải tuyển, ta sẽ xuất hiện đúng giờ.
Vô Phong lạnh nhạt nói.
- Đa tạ sư thúc, vậy con cáo từ trước.
Hai tay Mạc Phàm ôm quyền, nói.
Quỷ Ảnh Môn được giải quyết hết, hắn chỉ cần đợi thời khắc cuối cùng là được, không cần thiết phải đi theo Vô Phong sư thúc.
… Ở
phủ đệ Mạnh gia, Mạnh Sơn Hà nhìn tu sĩ ở bên ngoài phủ đệ, lông mày nhíu chặt lại.
Tu sĩ ở bên ngoài càng ngày càng nhiều, đã có mười mấy gia đinh của Mạnh gia chết do tu sĩ xâm nhập, nhưng không tìm được hai thanh mệnh kiếm.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì phủ đệ của Mạnh gia bọn họ cũng bị đạp phá.
- Quỷ Ảnh, tên tiểu tử kia với đám Vọng Cơ ngươi xử lý thế nào rồi?
Mạnh Sơn Hà trầm giọng nói.
Giọng nói mới vang lên, bóng đen quỳ một gối xuất hiện trước người Mạnh Sơn Hà.
- Hình như bên cạnh Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu có cao thủ bảo hộ, vẫn không thành công, hơn nữa hai cao thủ này là Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa.
Sắc mặt Quỷ Ảnh khó coi nói.
- Hai bọn họ, hai người kia muốn đối nghịch với Mạnh gia chúng ta sao?
Mạnh Sơn Hà nhướn mày, ánh sáng lạnh ở trong mắt lại thịnh hơn nhiều.
- Ta không biết chuyện này, nhưng hai người kia đều tới đấu cung tìm Mạc Phàm, chỉ sợ là đạt thành hiệp nghị gì đó với Mạc Phàm.
Quỷ Ảnh suy đoán.
Mạnh Sơn Hà nắm chặt tay, một tiểu tử từ Hạ giới tới đối nghịch với Mạnh gia bọn họ, vậy mà Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa cũng chen chân vào, đúng là không biết sống chết.
- Tên tiểu tử Mạc Phàm kia, hẳn là sát thủ Hợp Đạo kỳ đã tới rồi?
Mạnh Sơn Hà hỏi tiếp.
Mấy ngày nay ông ta luôn bận tìm mệnh kiếm, không chú ý tin tức về Mạc Phàm.
- Tên sát thủ kia đã đến, mà trước đó không lâu Mạc Phàm đã ra khỏi đấu cung, sát thủ Hợp Đạo kỳ kia đã đuổi theo, chỉ sợ không lâu sau sẽ có tin tức tốt truyền tới.
ấ ố Ả ế ấ- Rất tốt, ngươi lập tức liên lạc với Quỷ Ảnh Môn, ta phải biết tin tức mới nhất.
Lúc này lông mày Mạnh Sơn Hà mới hơi giãn ra, nói.
Vọng Cơ, Lã Hồng Nhu cũng được, Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa cũng được, những người này đều không quan trọng.
Chỉ cần Mạc Phàm chết, ông ta hoàn toàn có thể thu thập từng người.
- Dạ.
Quỷ Ảnh lấy một Thông Tấn Phù dùng để liên lạc với Quỷ Ảnh Môn ra, đánh một đạo thần thức vào trong.
Chỉ trong phút chốc, Thông Tấn Phù phát sáng.
Quỷ Ảnh nhìn tin tức, sắc mặt lập tức tái mét.
- Làm sao vậy?
Mạnh Sơn Hà phát hiện dị dạng của Quỷ Ảnh, nhíu mày hỏi:
- Quỷ, Quỷ Ảnh Môn chọc giận cao thủ không biết, bị cao thủ diệt môn, hiện giờ mọi người đã rời khỏi Thanh Thành.
Quỷ Ảnh Môn ấp úng nói.