Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Cái gì?  

             - Hai thanh mệnh kiếm sao?  

             Mắt đám Qủy Kiến Sầu mở to, trong mắt đều là kích động.  

             Một mệnh kiếm đã khiến bọn họ ra quân ồ ạt tới cướp, vậy mà trên người Mạc Phàm lại có hai thanh.  

             - Tiểu tử, ngươi có ý gì?  

             Qủy Kiến Sầu nhíu mày, hỏi.  

             Mạc Phàm vốn có thể giao một mệnh kiếm ra, sau đó giữ cho mình một cái, Mạc Phàm lại lấy cả hai thanh mệnh kiếm ra, chắc chắn là có mưu đồ.  

             - Các ngươi muốn đúng không, ta cho các ngươi một cơ hội.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười thần bí, giải trừ quan hệ chủ tớ với hai thanh mệnh kiếm.  

             Ngoại trừ Qủy Kiến Sầu ra, tất cả người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc đều vui vẻ.  

             Vậy mà Mạc Phàm giải trừ quan hệ với mệnh kiếm, đồng nghĩa với việc hai thanh kiếm này đã vô chủ, như vậy dễ làm hơn rồi.  

             Không chỉ Quỷ Ảnh Nhất Tộc, đám bàn đầu đà cũng có chút động tâm rồi.  

             Mệnh kiếm, vài kiếm có thể trảm mạng người, ở trong tay Mạc Phàm đã khủng bố như vậy, lập tức khiến tuổi thọ của Tương Thành và Ôn Thủy Hàn xói mòn, đến tay bọn họ, uy lực sẽ tăng mạnh hơn.  

             Vọng Cơ cũng nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, nhưng lông mày lập tức giãn ra.  

             - Tiểu tử, nhanh giao mệnh kiếm cho ta, ta chỉ cần mệnh kiếm, những chuyện khác không liên quan tới ta.  

             Một tay Qủy Kiến Sầu vươn về phía Mạc Phàm, trầm giọng nói.  

             Mạc Phàm lấy hai thanh mệnh kiếm ra, còn giải quan hệ chủ tớ, chắc chắn không có chuyện gì tốt.  

             - Ta sẽ đưa cho ngươi, nhưng ngươi có bản lĩnh khiến thanh kiếm nhận làm chủ hay không, ta không biết, muốn thì tự mình tới lấy.  

             Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, trong hai mắt mỗi mắt có một ấn phù xuất hiện.  

             Hai ấn phù này vừa xuất hiện, trên thân mệnh kiếm sáng lên từng vòng từng vòng, hai thanh kiếm giống như tinh linh thoát khỏi nhà giam, chớp lóe tinh quang phóng lên trên trời, bay về hai nơi ở Thanh Thành, chỉ trong giây lát đã biến mất không thấy.  

             - Tiểu tử, ngươi muốn chết à?  

             Sắc mặt Qủy Kiến Sầu thay đổi, tức giận nói.  

             Bất luận là mệnh kiếm nào đều có linh tính của mình, không chỉ chọn chủ, còn rất giỏi ẩn nấp, Mạc Phàm để hai thanh mệnh kiếm này chạy mất, Thanh Thành rộng lớn như vậy, bọn họ đi đâu tìm đây?  

             - Không phải ngươi nói mệnh kiếm là của Quỷ Ảnh Nhất Tộc ngươi sao, ta đã trả cho Quỷ Ảnh Nhất Tộc rồi, các ngươi còn vấn đề gì không?  

             Mạc Phàm cười nhạt nói.  

             - Ngươi, được lắm, xem như ngươi lợi hại, đợi ta tìm được mệnh kiếm, lại tìm ngươi tính sổ.  

             Qủy Kiến Sầu tức đến mức nghiến răng, không dám ở lại lâu, bóng dáng ông ta nhoáng lên một cái đuổi theo một mệnh kiếm.  

             Người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc khác cũng vội vàng rời đi.  

             So với mạng Mạc Phàm, mệnh kiếm quan trọng với Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ hơn.  

             Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ phải tìm được chín mệnh kiếm, mới có thể phá giải nguyền rủa trên người, khôi phục cường đại trước đây.  

             Đám Qủy Kiến Sầu vừa đi, đám bàn đầu đà nhíu mày, trong đó có hai người do dự, cũng đuổi theo mệnh kiếm.  

             Chỉ trong phút chốc, trước cửa chỉ còn bàn đầu đà và 4 cao thủ Hóa Thần.  

             - Năm người các ngươi còn muốn giết ta à?  

             Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám bàn đầu đà một cái, hỏi.  

             - Tiểu tử, Mạnh gia cho chúng tôi thứ khiến chúng tôi rất động tâm, nếu ngươi có thể lấy thứ khiến chúng tôi càng động tâm hơn, nói không chừng chúng tôi sẽ rời đi.  

             Bàn đầu đà cười âm hiểm nói.  

             - Khiến các ngươi động tâm sao?  

             - Không sai.  

             Bàn đầu đà gật đầu, không có ý rời đi.  

             Những người đó đi rất đúng lúc, bọn họ đối phó Mạc Phàm và Vọng Cơ là được rồi.  

             Nhưng trước khi giết Mạc Phàm, đạt được ưu đãi trên người Mạc Phàm trước đã.  

             - Ta có thể nhắc ngươi một câu, chỉ cần ngươi lấy ra được thứ cùng cấp bậc với mệnh kiếm, chúng tôi sẽ nghĩ tới chuyện rời đi.  

             Bàn đầu đà cười nói.  

             - Vậy sao?  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, suy nghĩ một lát.  

             - Linh kiếm của Tạo Hóa Môn, các ngươi cảm thấy thế nào?  

             Mạc Phàm lấy Cửu Tinh ra, hỏi.  

             - Linh kiếm của Tạo Hóa Môn sao?  

             Vẻ mặt mấy người khiếp sợ.  

             Mạc Phàm lấy hai thanh mệnh kiếm ra đã đủ khiến người ta kinh ngạc, còn linh kiếm của Tạo Hóa Môn. Đồ của Tạo Hóa Môn ở trong tay người thường không phát uy ra được nhiều uy lực, như linh khí bình thường, nhưng ở trong tay một số tu sĩ liên quan tới Tạo Hóa Môn thì khác, tuy bọn họ không dùng được, nhưng có thể lấy đi bán đấu giá.  

             - Có thể, chỉ là chúng tôi có năm người.  

             Ban đầu đà nhìn chằm chằm Mạc Phàm như nhìn con dê béo.  

             - Không sai, nếu ngươi có thể lấy năm kiện, chúng tôi sẽ rời đi.  

             Một nam tử khác nói.  

             - Hoa Vĩ Long và Kinh Long Đỉnh, có thể tính là hai kiện không?  

             Mạc Phàm lấy một cái đỉnh vuông ra, đặt trước người mình.  

             Sắc mặt đám bàn đầu đà lại thay đổi, bọn họ không xa lạ với hai thứ này.  

             Hoa Vĩ Long là một loại thảo dược cao cấp ở Ma Long Tinh, một gốc Hoa Vĩ Long có thể khiến một tu sĩ không cần sầu linh thạch trong mười năm.  

             Kinh Long Đỉnh là linh khí độc môn của Bộ gia, cũng là một kiện linh khí khó cầu.  

             - Còn thiếu hai thứ nữa.  

             Ánh mắt bàn đầu đà nhìn Mạc Phàm thay đổi.  

             Mạc Phàm không nhiều tuổi, tu vi không cao, nhưng giống như một bảo khố.  

             - Huyền Vũ Châu vạn năm.  

             Mạc Phàm lấy viên Huyền Vũ Châu mà Thượng Quan gia đưa cho ra.  

             Lần này không chỉ bọn họ, ánh mắt Vọng Cơ cũng rất lạ.  

             Vọng gia anh ta có một biệt viện ở Thanh Thành, đủ để chứng minh thực lực của Vọng gia bọn họ, nhưng công tử Vọng gia bọn họ không có nhiều đồ như Mạc Phàm, tuy từ nhỏ đến lớn anh ta cũng một đường kỳ ngộ không ngừng.  

             - Còn thiếu một loại.  

             Mạc Phàm do dự một lát, lấy một hộp ngọc chứa Long Thi Thảo ra.  

             - Long Thi Thảo, hẳn là phần lớn các ngươi chưa từng nghe nói tới, nhưng thứ này cùng một cấp bậc với nội đan của Huyền Vũ vạn năm, nhưng càng trân quý hơn nội đan của Huyền Vũ vạn năm, bởi vì với cấp bậc này của các ngươi, không thể vào được nơi xuất hiện Long Thi Thảo.  

             Long Thi Thảo ở Long Mộ Tinh, bên ngoài có lượng lớn Long Tộc thủ hộ, bên trong cũng là một vùngtử địa.  

             Nếu không biết gì về Long Mộ Tinh, cao thủ Đại Thừa đi vào cũng cửu tử nhất sinh.  

             Đám bàn đầu đà chỉ là cảnh giới Hóa Thần, vốn dĩ không có tư cách đi vào.  

             - Long Thi Thảo, ngươi nói hộp này là Long Thi Thảo sao?  

             Trong năm người, nam tử đeo mặt nạ nghe thấy lời Mạc Phàm nói, vẻ mặt lập tức thay đổi, trong mắt đều là khó mà tin.  

             - Không sai, ngươi biết Long Thi Thảo à?  

             Nam tử đeo mặt nạ không gật đầu cũng không lắc đầu, ông ta không biết, nhưng từng thấy một nhiệm vụ thu mua Long Thi Thảo.  

             Yêu cầu của nhiệm vụ này, nếu không phải Long Tộc cao cấp thì cần cao thủ Đại Thừa.  

             Thứ có thể khiến Long Tộc cao cấp và cao thủ Đại Thừa ra tay, cấp bậc cao thế nào có thể tưởng tượng.  

             Vậy mà Mạc Phàm còn có thứ này, nếu có thể lấy được Long Thi Thảo, vậy thật sự phất rồi.  

             - Thứ này cũng coi là một kiện.  

             Vẻ mặt nam tử đeo mặt nạ không đổi nói.  

             ể- Tiểu tử, giao năm thứ đó ra đây, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.  

             Bàn đầu đà thấy nam tử đeo mặt nạ kích động như vậy, lập tức hiểu rõ, giơ tay về phía Mạc Phàm nói.  

             - Mấy thứ này đả động được các ngươi, nhưng ta không định dùng chúng nó đả động các ngươi.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lại lấy một thứ khác ra.

Advertisement
';
Advertisement