Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm hỏi.

- Nhóc con, sợ hãi à, nhưng đã muộn.

Chu Trường Hoằng cười mỉa nói.

Không thể không thừa nhận Mạc Phàm có chút mắt nhìn, nhưng tinh mắt thì sao, không có thực lực sẽ không có kết cục tốt.

Nếu dám phá bàn cờ của ông ta thì phải chịu lửa giận, tối nay tên nhóc này sẽ chết không thể nghi ngờ.

- Sợ, sợ ông không dám.

Mạc Phàm cười nói.

Trọng sinh tới nay, hắn chưa sợ người nào, cho dù là pháp sư Trúc Cơ trung kỳ thì sao?

Đúng lúc hắn chưa đấu với Trúc Cơ trung kỳ lần nào, thử xem pháp sư Trúc Cơ trung kỳ trên Địa Cầu có mấy phần trình độ Tu Chân giới.

- Nhóc con, mày muốn chết.

Mắt Chu Trường Hoằng đầy lửa giận, hàn quang bắn về phía Mạc Phàm.

- Tôi thấy là ông và Lý Hưng muốn chết, dám tới thành phố Đông Hải chúng tôi lừa gạt, còn muốn làm hại đại sư Đông Hải chúng tôi, các người không muốn sống rời khỏi Đông Hải nữa à?

Lưu lão ở thành phố Đông Hải tức giận nói.

Nơi này ông ta uy vọng cao nhất, tuổi tác cũng lớn nhất, lại bị Lý Hưng và Chu đại sư gạt thảm như thế.

Hai người này bị vạch trần còn muốn giết người, phải hỏi ông ta có đồng ý hay không.

- Lưu lão, đừng nhiều lời với bọn họ như vậy, bắt bọn họ lại là được rồi.

Trên mặt Tần Trách tràn đầy vẻ đắc ý, oán khí cả tối biến mất không còn.

Buổi đấu giá cả đêm này, lại đấu giá toàn hàng giả.

Một đám đại sư không tra ra được, một tên nhóc 16 tuổi ông ta mang tới lại vạch trần Lý Hưng.

May ông ta mời Mạc Phàm tới, nếu không ông ta đã bị Lý Hưng lừa, vừa mất mặt lại mất tiền.

Nhưng bây giờ khác rồi, hầu như những người ở đây đều nợ ân tình ông ta, dù sao Mạc Phàm cũng là ông ta mời tới.

- Lý Hưng, ông cũng có ngày hôm nay, xem ông làm sao bây giờ.

Sắc mặt Lý Hưng thay đổi, một tên Tần Trách ông ta còn không sợ, nhưng nhiều nhà giàu tụ tập như vậy, ông ta chọc giận nhiều người, không dễ giải quyết như thế.

Cho dù ông ta mang theo nhiều đại hán áo đen, cũng không có khả năng bình yên rời đi, đám người này không mang theo nhiều vệ sĩ lắm, nhưng cộng lại chắc chắn nhiều hơn ông ta nhiều.

Ông ta tràn đầy lo lắng nhìn Chu Trường Hoằng Chu đại sư.

- Chu đại sư, ông xem?

- Hừ, một đám phàm nhân có thể làm gì chúng ta?

Chu Trường Hoằng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người.

- Đã như vậy, vậy đừng trách tôi thủ hạ vô tình, đều chết cả đi.

Nói xong hai ngón tay Chu Trường Hoằng dựng thẳng trước ngực, miệng niệm thần chú.

Quỷ khí âm trầm xung quanh ông ta tỏa ra, pháp bàn ba hình tròn bay từ trong túi ông ta ra, trôi nổi trước người ông ta ba thước.

- Đi ra cho tôi.

Chu Trường Hoằng hét lớn một tiếng.

Trong chớp mắt gió lạnh bao quanh căn phòng, tiếng quỷ khóc sói gào tê tâm liệt phé truyền trong pháp bàn ra, làm người ta sởn gai ốc, ba bóng dáng mắt thường có thể thấy xuất hiện dưới pháp bàn.

Ba bóng dáng đều vô cùng cao lớn, mặc giáp y cổ đại, khuôn mặt vô cùng hung dữ.

Mồm to như bồn máu lộ ra răng nanh sắc bén, vừa giống người lại giống dã thú, móng vuốt chỉ còn lại xương trắng, móng tay dài như chiếc đũa, lóe sáng hào quang màu máu, nhìn làm người ta nổi da gà toàn thân.

Nếu không phải một tầng chiếu sáng ngăn cản ba bóng người này, chắc chắn ba bóng người kia đã đánh tới, xâu xé bọn họ thành mảnh nhỏ.

Ba bóng dáng này vừa xuất hiện, nhiệt độ cả căn phòng giảm xuống mười độ.

Sắc mặt Lưu lão thay đổi, ngơ ngẩn nhìn ba bóng dáng kia, gương mặt già nua co rúm lại.

Các phú hào khác cũng sợ tới mức không nói ra lời, không còn hung hãn kiêu ngạo như vừa muốn Lý Hưng và Chu Trường Hoằng ở lại.

Tất cả vệ sĩ bọn họ mang tới đều có thể lấy một chọi mười, nhưng chưa từng thấy chuyện như bây giờ, tất cả sợ tới mức không dám động.

- Đây, đây là…

- Đây là quỷ tướng, quả nhiên Chu đại sư có thể xua thần ngự quỷ, xong rồi.

Trần Vệ Tinh ấp úng nói, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

- Mạc đại sư, cậu hại chúng tôi rồi.

Có người kêu lên.

Nếu Mạc Phàm không vạch trần âm mưu của hai người họ, bọn họ chỉ mất chút tiền của, lần này phải mất mạng.

- Quỷ!

Không biết ai kêu lên một câu, một phú hào, đại sư, vệ sĩ không ngồi yên được, xoay người chạy ra ngoài, có thể cách xa ba bóng dáng kia được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

- Bác sĩ Mạc, nhanh chạy đi, cậu không muốn sống nữa à?

Tần Trách lo lắng kêu lên.

Ông ta vốn tưởng rằng hôm nay Lý Hưng xong đời, ai ngờ Chu Trường Hoằng có thể thi triển pháp thuật, cho dù là người Tần gia, từng nhìn thấy những thứ người thường chưa thấy, cũng sợ tới mức toàn thân run run.

Lúc này không đi, có khả năng thật sự không đi được.

Nhưng nhìn thấy Mạc Phàm vẫn đứng đó, vội vàng nhắc nhở.

Nếu không phải Mạc Phàm nhắc nhở ông ta, có khả năng ông ta đã bị Lý Hưng lừa, đây coi như là báo đáp ý tốt lúc trước của Mạc Phàm.

- Chạy sao?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên.

Vừa rồi hắn chỉ đoán Chu Trường Hoằng là sư huynh của Vương Trường Sinh, bây giờ hắn đã kết luận được người bắt Tiểu Ngọc là Chu Trường Hoằng.

Bất luận là pháp khí tàng quỷ, hay là pháp thuật sử dụng, Chu Trường Hoằng đều giống hệt Vương Trường Sinh, ngoại trừ ông ta ra thì còn ai.

Nếu chắc chắn là người bắt Tiểu Ngọc, vì sao hắn phải đi?

Chu đại sư nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của mọi người, cười đắc ý.

Nhưng thấy Mạc Phàm vẫn không nhúc nhích, khóe miệng ông ta nhếch lên cười mỉa, trong mắt hiện lên tàn nhẫn.

- Nhóc con, mày chết chắc rồi, đợi trở thành huyết thực của tiểu quỷ dưới tay tao đi.

- Chết chắc rồi?

Mạc Phàm cười:

- Một người tên Vương Trường Sinh cũng từng nói với tôi như vậy, nhưng cuối cùng ông ta bị lệ quỷ, sinh hồn phản phệ, ông đoán xem ông sẽ có kết cục gì?

Chu đại sư ngẩn ra, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin, ngay sau đó thay vào đó là âm độc.

- Hóa ra mày là người giết sư đệ tao.

- Tôi nói rồi, ông ta bị phản phệ mà chết, tôi chỉ phế tu vi của ông ta, ông cũng có thể nói là tôi giết ông ta.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói, căn bản không để ở trong lòng.

Giận dữ trong mắt Chu Trường Hoằng càng đậm hơn vài phần, sư đệ ông ta thích tế luyện oán khí nặng nhất cho sinh hồn, ác quỷ, có pháp lực còn có thể kìm hãm những quỷ âm này, phế đi sư đệ ông ta có khác gì giết cậu ấy?

- Nhóc con, mày đi chết đi.

Chu Trường Hoằng biết người giết sư đệ ông ta vô cùng trẻ tuổi, không ngờ là Mạc Phàm trước mặt.

Ông ta mặc kệ pháp thuật gì, ông ta đến tu vi này, thực lực mới là toàn bộ, pháp luật vô dụng với ông ta.

Nếu giết người của Âm Quỷ Tông, dùng mạng tới trả lại đi.

Ông ta niệm thần chú, ánh sáng trên pháp bàn tản đi, ba quỷ tướng như dã thú thoát khỏi nhà giam, xông về phía Mạc Phàm, trong chớp mắt đã đến bên cạnh hắn.

Rất nhiều người quay đầu nhìn Mạc Phàm, nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn Mạc Phàm bị quỷ tướng xé ra thành mảnh.

- Bác sĩ Mạc cẩn thận.

Tần Trách kêu lên.

Mặt Mạc Phàm không đổi, trong mắt lộ ra thất vọng.

Hắn vốn tưởng rằng pháp sư Trúc Cơ sơ kỳ sẽ lợi hại hơn chút, không ngờ cũng chỉ như vậy.

Không chỉ pháp lực kém Trúc Cơ trung kỳ ở Tu Chân giới rất nhiêu, ngay cả pháp thuật cũng chỉ đơn giản là xua quỷ, chỉ sử dụng quỷ cường chút.

Những tinh diệu của Ngự Quỷ Chi Thuật, Chu Trường Hoằng này căn bản không học được, ngay cả pháp khí cũng rách nát.

Nghĩ vậy, hắn không còn hứng thú tiếp tục dây dưa với Chu đại sư này, vẻ mặt nghiêm túc hơn.

- Ông đã tự tin như vậy, tôi sẽ cho ông thấy pháp thuật chân chính là gì.

Hắn lấy miếng kiếm phù trong cổ ra, linh khí chen chúc chui vào bên trong.

Ánh sáng trắng chói mắt nở rộ, kình phong nổi lên bốn phía, trường kiếm khí hơn một trượng lập tức xuất hiện trong tay hắn.

Sắc bén khó mà hình dung lập tức hiện lên trong phòng VIP, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy trên cổ như có thanh kiếm.

Linh áp khủng bố làm người ta không thở nổi.

Mạc Phàm cầm trường kiếm khí trong tay, như thần tiên nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, mắt nhìn xuống chúng sanh.
Advertisement
';
Advertisement