Ở đệ nhất cung, Mạc Phàm ngồi trên ghế, phẩm linh trà mới pha.
- Chúc mừng công tử lấy được hạng nhất, lần này đại diện cho Thần Nông Tông tham dự Đại Bỉ không lo rồi.
Mạnh Vô Kỳ ôm quyền cười nói.
Tuy trải qua nhiều trắc trở, cuối cùng Mạc Phàm vẫn lấy được vị trí thứ nhất.
- Đừng cao hứng quá sớm như thế, không đơn giản như vậy đâu.
Mạc Phàm đặt chén trà xuống, lạnh nhạt nói.- Sao vậy ạ, không phải lệnh bài đã nằm trong tay công tử rồi sao, Mạnh Sơn Hà còn dám động tay động chân, không sợ khiến người ta tức giận à?
Mạnh Vô Kỳ cảm thấy khó hiểu nói.
- Vô Kỳ, Thần Nông Tông chia ra làm bốn phương đông tay nam bắc, ngươi biết không?
Mạnh Vô Kỳ gật đầu, đây là thưởng thức, anh ta thân là người của Tu Chân giới nên biết.
- Thanh Thành này thuộc phía Nam, thuộc phạm vi quản lý của Mạnh Bất Đồng, ngươi cảm thấy sẽ đơn giản như vậy à?
Mạc Phàm lắc đầu, cười hỏi.
Linh khí thuộc tính hỏa ở phía nam có vẻ nồng đậm, cũng khiến phía nam loạn hơn ba phía khác một chút.
Vì vậy thủ đoạn của Mạnh Bất Đồng cũng tàn nhẫn hơn ba vị sư huynh khác một chút.
Chuyện này khiến Mạnh Bất Đồng gần như nói một không hai ở phía nam, chỉ cần hắn không thể tiến vào Thần Nông Tông gặp sư phụ, vị trí số một này của hắn không xem như đã định.
Bởi vì trước đó, đều có khả năng bị Mạnh gia làm biến mất.
Cho nên hiện giờ cao hứng hơi sớm.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Tươi cười trên mặt Mạnh Vô Kỳ cứng đờ, lo lắng nói.
- Binh đến tướng chặn.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Mạnh gia có biện pháp quét hắn xuống, hắn chạy tới một bước này, lại càng không ngồi yên đợi chết, tất nhiên hắn cũng nghĩ biện pháp đối phó.
- Công tử có biện pháp nào, có gì cần ta giúp đỡ không?
Mạnh Vô Kỳ hỏi.
Anh ta theo Mạc Phàm từ Liệt Hỏa Tinh tới đây, dọc đường đi không giúp được Mạc Phàm, trái lại còn không ngừng gây họa cho Mạc Phàm.
- Đúng là hôm nay ta có chuyện cần ngươi giúp đỡ, chỉ là chuyện này hơi nguy hiểm.
Mạc Phàm nghĩ một lát, nói.
- Chuyện gì, công tử cứ việc phân phó, cho dù nguy hiểm tới mấy Vô Kỳ cũng sẽ làm.
Mạnh Vô Kỳ nhướn mày, vội vàng nói.
Mạc Phàm vươn một tay ra, hỏa diễm lập tức xuất hiện, ngưng tụ thành một đóa liên hoa ở trong tay hắn.
Hắn vươn hai ngón tay ở tay khác ra điểm lên mi tâm, một pháp ấn sáng lên, lúc ngón tay rời đi, một đạo thần hồn được tách ra, kẹp ở giữa ngón tay hắn, hắn đặt thần hồn vào trong liên hoa.
Ý niệm của hắn vừa động, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí trong cơ thể dậy sóng tụ tập vào trong liên hoa của hắn.
“Bùm!” Hỏa diễm phát ra điên cuồng, liên hoa nhanh chóng chuyển động.
Không lâu sau, liên hoa biến thành cỡ lu nước, ở giữa liên hoa, hư ảnh của Mạc Phàm xuất hiện ở bên trong.
Làm xong những chuyện này, lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía Mạnh Vô Kỳ.
- Ta cần ngươi biến thành dáng vẻ của ta, giúp ta đưa hai thứ này, thứ này không chỉ có khí tức của ta, còn gần như đạt được nửa thực lực của ta nữa, chỉ cần chuyện ngoài ý muốn không quá lớn, hẳn là có thể bảo hộ ngươi.
Hiện giờ hắn cần lấy thân phận Ngô Danh ra ngoài một chuyến, phòng ngừa Mạnh gia lại động tay động chân.
Chỉ là nếu hắn ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người ta hoài nghi, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ.
Chiến tu chiến lực số một, cộng thêm Luyện Đan Sư thiên tài, đừng nói là Mạnh Sơn Hà, ngay cả sư huynh Mạnh Bất Đồng của hắn nghe mặt cũng xám ngắt.
Cho nên biện pháp tốt nhất là để Mạnh Vô Kỳ giả làm hắn đi một chuyến, hắn phụ vào người Mạnh Vô Kỳ nhân cơ hội rời đi.
Hắn và Ngô Danh cùng xuất hiện, vậy không có ai hoài nghi là hắn nữa.
- Việc mà công tử giao, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ giúp công tử.
Mạnh Vô Kỳ cung kính nói.
Mạc Phàm khẽ gật đầu, ném liên hoa trong tay về phía Mạnh Vô Kỳ.
Liên hoa nhanh chóng nhỏ đi, khi đến trước người Mạnh Vô Kỳ chỉ còn bằng móng tay, liên hoa biến mất vào trong mi tâm Mạnh Vô Kỳ, biến thành một ấn ký hình liên hoa.
Ngay sau đó, áo khoác hỏa diễm xuất hiện từ chỗ mi tâm Mạnh Vô Kỳ, lan từ đầu đến chân.
Áo khoác tới chỗ nào, sẽ biến thành Mạc Phàm như đúc.
Chỉ sau một chén trà nhỏ, Mạnh Vô Kỳ biến thành dáng vẻ Mạc Phàm hoàn toàn.
Không chỉ như vậy, ngay cả khí tức, giọng nói cũng giống hệt Mạc Phàm.
- Công tử, người muốn ta đưa thứ gì, đưa cho ai ạ?
Mạnh Vô Kỳ đánh giá dáng vẻ hiện giờ của mình, hỏi tiếp.
- Ngươi đi đưa thư này cho Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ, hẳn là ngươi sẽ không thoát khỏi cảm ứng của Vọng Cơ sư huynh, nhưng không có vấn đề gì, đưa thứ này là được, ngoài ra sau khi đưa thứ này thì không cần đi về luôn, ở lại chỗ Vọng Cơ sư huynh, đợi ta làm xong chuyện ta sẽ nói với ngươi, ngươi lại trở về từ chỗ Vọng Cơ sư huynh cũng không muộn.
Mạc Phàm lấy hai ngọc giản ra, đưa cho Mạnh Vô Kỳ nói.
Bên trong hai ngọc giản này, một cái là tâm đắc tu luyện mà Vọng Cơ sư huynh truyền thụ cho hắn từ kiếp trước.
Những tâm đắc này mấy trăm năm sau Vọng Cơ sư huynh mới cảm nhận được, sau khi sư phụ hắn nhìn thấy cũng giật nảy mình.
Hiện giờ thứ này sẽ khiến thực lực Vọng Cơ sư huynh tăng rất nhiều, mới có thể khiến Vọng Cơ sư huynh ứng phó phiền phức sau này.
Tuy hắn thay đổi vận mệnh của Vọng Cơ sư huynh, nhưng thay đổi đường không có nghĩa là tạm biệt, vẫn cần phải có thực lực mới được.
Còn Hồng Nhu sư tỷ là một bản Tâm Kinh, kiếp trước Hồng Nhu sư tỷ thành Luyện Đan Sư của Thần Nông Tông, trình độ không tệ.
Nhưng tu vi của cô lại kẹt ở Nguyên Anh đỉnh phong, hắn và Vọng Cơ sư huynh không thể giúp cô tiến lên trên một bước.
Sau này hắn mới biết, khi còn nhỏ Hồng Nhu sư tỷ từng tận mắt thấy cha mẹ luyện đan thất bại, chết trong lò đan nổ mạnh, khúc mắc này theo cô luyện đan càng kết càng sâu, đến cuối cùng thành bế tắc.
Đây là Đại Diễn Ngự Hỏa Tâm Kinh, nếu Hồng Nhu sư tỷ tu luyện, kể từ bây giờ có thể giải được khúc mắc, hẳn là sẽ không kẹt ở cảnh giới Nguyên Anh như kiếp trước.
- Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ đưa hai thứ này đến đó.
Mạnh Vô Kỳ cất hai ngọc giản, nói.
- Ngươi cũng cầm thứ này nữa.
Mạc Phàm vươn một tay ra, một mệnh kiếm xuất hiện, mệnh kiếm bay xung quanh Mạnh Vô Kỳ, sau đó rơi vào trong lòng bàn tay anh ta.
Hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, rất có khả năng khiến một số người có ý xấu, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Hắn cho Mạnh Vô Kỳ Tạo Hóa Bất Diệt Ấn và tàn hồn Ma Long, Mạnh Vô Kỳ cũng không mang đi được, nhưng mệnh kiếm thì khác.
Cho dù hắn không đuổi tới kịp, mệnh kiếm cũng có thể chống đỡ một lát.
- Công tử, người đưa cho ta thứ này, vậy người dùng thứ gì để phòng thân?
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày hỏi.
Anh ta giả làm Mạc Phàm có vẻ nguy hiểm, vậy Mạc Phàm cũng không an toàn hơn.
- Ta có Cửu Tinh là đủ rồi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, một tay vươn về phía Mạnh Vô Kỳ, thủ chưởng vươn sang bên cạnh.
Bên cạnh Mạnh Vô Kỳ, một bóng dáng giống Mạnh Vô Kỳ như đúc xuất hiện, bóng dáng này hơi cúi đầu với Mạc Phàm, đi về phía thiên điện.
- Chúng ta đi thôi, không có nhiều thời gian lắm.
Mạc Phàm nói xong, hóa thành một đạo quang phụ vào người Mạnh Vô Kỳ.