- Vậy sao, tiểu tử, vậy ta muốn nhìn xem mai rùa này của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu, lửa của ngươi có thể đốt chúng ta xuống được không.
Lý Thu Minh hơi nhếch miệng cười không đứng đắn, ma kiếm chém lên vách tường xung quanh Mạc Phàm.
“Keng!” Một đạo bạch ấn xuất hiện trên vách tường.
Tuy vách tường không bị nghiền nát, nhưng “rầm” một tiếng, quần áo trên người Mạc Phàm rách ra, lộ ra vết thương như bị thứ gì sắc bén cứa qua.
Một kiếm chém xuống, tuy Mạc Phàm bị thương, nhưng Lý Thu Minh nhíu mày.
Chuôi kiếm trong tay anh ta mới là bản thể của ma kiếm, còn sắc bén hơn tiểu kiếm tối qua đâm vào tay Mạc Phàm.
Nhưng không trảm được vách tường xung quanh Mạc Phàm, chuyện này không thích hợp lắm.
Rõ ràng là Mạc Phàm có thể ngăn ma kiếm của anh ta, nhưng lại để anh ta đâm vào.
Là không cẩn thận, hay là…
Ý niệm này chợt lóe lên, hồng quang trên ma kiếm trong tay anh ta nhoáng lên một cái, nhỏ hơn trước một vòng, cũng ngưng thực đâu chỉ gấp đôi.
- Thiên Ma Cửu Tru!
Thân thể anh ta nhoáng lên một cái, cùng xuất hiện với bóng dáng, mỗi người cầm một kiếm đâm về phía vách tường kia.
“Rầm rầm rầm…” Vách tường gần như bị xuyên thủng, trên người Mạc Phàm có thêm 9 vết thương.
…
Bên trong vách tường, Mạc Phàm không nhăn mày một cái, không để ý tới Lý Thu Minh đang đâm loạn ở bên ngoài.
Ý niệm của hắn vừa động, một tiếng phượng minh vang lên, hỏa diễm hình liên hoa màu vàng dấy lên trên ma kiếm huyền ảo trong lòng bàn tay hắn.
Đồng thời chú ngữ gượng gạo truyền từ miệng hắn ra.
- Thiên huyền địa linh, vạn hỏa trường thanh, phần ngã tứ phương, diệt ngã thương khung…
Từng chú ngữ vang lên, sau đó hóa thành một đám văn tự màu hỏa hồng, biến mất vào trong hỏa diễm, trên liên hỏa vốn lam văn phượng nhụy lập tức xuất hiện một đạo Ma Văn.
Trên bầu trời đài đấu, một hình tròn mơ hồ xuất hiện theo.
Theo Ma Văn xuất hiện trên liên hỏa trong tay Mạc Phàm, trận pháp dần hiện rõ.
- Đó là gì thế?
Có người nhìn trận pháp trên đỉnh đầu Mạc Phàm, tò mò hỏi.
Không ít người ở xung quanh lắc đầu, Tu Chân giới có nhiều bí pháp lắm, không ai có thể biết được tất cả bí pháp.
Mạnh Sơn Hà, nữ tử họ Lương và nam tử họ Chúc nhìn thấy trận pháp này, sắc mặt lập tức thay đổi.Nhất là Mạnh Sơn Hà, sắc mặt vô cùng khó coi.
Những người khác không biết, nhưng ba bọn họ đều rất quen thuộc.
Mạc Phàm dùng Diệt Thiên Hỏa Chú, là một hỏa chú rất cao cấp.
Sử dụng hỏa chú này ít nhất phải có chân hỏa tam cấp, chân hỏa tam cấp đã đủ phiền phức, tu sĩ bình thường không dám để dính vào người.
Trải qua chú ngữ hoàn thành Diệt Thiên Hỏa Chú, hỏa chú không chỉ có uy lực tăng gấp bội, dưới hỏa chú ít có vật còn sống, cho dù là tu sĩ Hóa Thần bọn họ cũng có khả năng thương tổn được, hơn nữa hỏa chú này bất tử bất diệt.
Nói cách khác, Mạc Phàm dùng ma kiếm chi khí của Lý Thu Minh làm môi giới ngưng tụ hỏa chú, Lý Thu Minh không chết, hỏa chú không tắt.
Ở Thần Nông Tông, không có nhiều tu sĩ Nguyên Anh có thể hoàn thành, chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới có thể sử dụng.
Mạc Phàm là một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, vậy mà dùng được hỏa chú này, còn hoàn thành trong vòng 3 phút.
Vì hỏa chú này quá phức tạp, tu sĩ Hóa Thần cũng mất hơn năm phút mới làm được.
- Sư huynh, có phải có thể rồi không?
Nữ tử họ Lương hỏi.
Tuy Mạc Phàm trúng ma kiếm khí, mỗi kích của Lý Thu Minh không đâm tới Mạc Phàm, cũng sẽ tạo thành thương tổn với Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm là Thần Thể tam cấp, thương tổn trình độ này không có ý nghĩa quá lớn với Mạc Phàm.
Trái lại Mạc Phàm dùng ma kiếm khí thi triển Diệt Thiên Hỏa Chú, một khi Mạc Phàm ngưng tụ thành hỏa chú, Lý Thu Minh sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Mạnh Sơn Hà nhíu chặt mày, đôi mắt đảo liên tục nói:
- Lý Thu Minh, niệm ngươi tu hành không dễ, nếu ngươi không kết thúc được trong vòng 3 phút, tốt nhất là chịu thua, tránh để mất đi tính mạng.
Không phải Lý Thu Minh không có phần thắng, chỉ cần ngăn cản Mạc Phàm trước khi Mạc Phàm ngưng tụ thành hỏa chú là được.
Ông ta đã nói rất rõ ràng, nếu Lý Thu Minh không rõ ông ta cũng không có biện pháp.
Mạnh Sơn Hà mới mở miệng, Lý Thu Minh nhíu chặt mày, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, anh ta đánh giá Mạc Phàm trong vách tường, dáng vẻ đăm chiêu.
Nữ tử họ Lương nhíu chặt mày, ngay cả nam tử họ Chúc cũng không nhịn được rồi.
- Mạnh sư huynh, huynh làm như vậy không công bằng với Mạc Phàm lắm đâu?
Lý Thu Minh còn đang tấn công, rõ ràng là không biết lợi hại của Diệt Thiên Hỏa Chú.
Đừng nói Lý Thu Minh là Kim Đan đỉnh phong, cũng có tu sĩ Hóa Thần chết dưới hỏa chú này, Mạnh Sơn Hà làm vậy rõ ràng là đang nhắc Lý Thu Minh.
- Nếu Chúc sư đệ cảm thấy không công bằng, vậy ta cũng nhắc nhở Mạc Phàm một câu.
Trên mặt Mạnh Sơn Hà tràn đầy khinh thường, nhìn Mạc Phàm cách đó không xa.
- Mạc Phàm, Thần Thể Kim Cương Tráo bất diệt của ngươi không ngăn được một kiếm Lý Thu Minh dưỡng 20 năm, nếu cậu ta rút kiếm ra, nếu ngươi không chịu thua, sẽ mất mạng đó.
Lão giả họ Chúc và nữ tử họ Lương nhìn thoáng qua nhau, nhíu mày nhưng không nói gì nữa.
Mạnh Sơn Hà nhìn như nhắc nhở Mạc Phàm, nhưng cách thức nói chuyện không khác gì nhắc nhở Lý Thu Minh, thực ra vẫn đang giúp Lý Thu Minh.
Hơn nữa càng rõ hơn lúc nhắc nhở Lý Thu Minh, gần như nói thẳng với Lý Thu Minh phải sử dụng thanh kiếm dưỡng 20 năm.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, hắn không để ý tới Mạnh Sơn Hà, tiếp tục ngưng tụ Diệt Thiên Hỏa Chú.
Sau khi hắn luyện hóa Phượng Hoàng Thạch xong là có thể sử dụng hỏa chú này, vốn chuẩn bị cho hải tuyển, vậy thử trên người Lý Thu Minh xem thế nào.
Lý Thu Minh do dự một lát, ném ma kiếm trong tay lên không trung, là thanh kiếm dưỡng 20 năm đặt bên hông.
- Tiểu tử, xem ra không rút kiếm rất khó thắng được ngươi, cũng được, cho ngươi thử kiếm ta dưỡng 20 năm.
Không cần Mạnh Sơn Hà nhắc nhở, anh ta cũng cảm nhận được uy lực của hỏa chú Mạc Phàm ngưng tụ, dù sao anh ta là đối tượng tạo ra hỏa chú.
Nếu không có thanh kiếm trong tay, tuy Thôn Thiên Ma Kiếm của anh ta có thể thương tổn được Mạc Phàm, nhưng không có biện pháp ngăn cản Mạc Phàm ngưng tụ hỏa chú.
Thanh kiếm này dưỡng 20 năm, vốn dùng để nhất minh kinh nhân trong Đại Bỉ tông môn, nếu gặp kẻ địch mạnh như Mạc Phàm, không cần thiết phải giữ lại.
Lý Thu Minh mới mở miệng, mọi người đều nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Lý Thu Minh.
Dưỡng Kiếm Thuật rất nổi tiếng ở Tu Chân giới, bọn họ rất muốn biết một kiếm dưỡng 20 năm, rốt cuộc có uy lực gì.
Mạc Phàm cũng không ngoại lệ, hắn nâng mắt nhìn về phía Lý Thu Minh.
- Không cần thử, trừ phi từ bỏ tàn hồn của Ma Long, nếu không ta cũng không ngăn được thanh kiếm này.
Một thanh kiếm dưỡng 20 năm, cộng thêm Dưỡng Kiếm Quyết tuyệt phối với Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt, hiện giờ hắn không thể đỡ được một thanh kiếm như vậy.
- Vậy ngươi muốn chịu thua không?
Lý Thu Minh hơi nhếch miệng, đắc ý hỏi.
- Chịu thua? Bây giờ ngươi chịu thua còn kịp, trong từ điển của ta không có hai chữ chịu thua này.
Mạc Phàm lắc đầu cười, nói.
Nếu hắn dám đến đệ nhị cung của Lý Thu Minh, sẽ suy xét tới thanh kiếm trong tay Lý Thu Minh.
Chịu thua, hắn chưa từng nghĩ tới.
- Vậy ngươi đi chết đi.
Lý Thu Minh nheo mắt, giơ tay kéo thanh kiếm kia ra.
Không đợi anh ta kéo kiếm ra, trên tay còn lại của Mạc Phàm có một ấn ký sáng lên, đồng thời Mạc Phàm nói:
- Thanh kiếm này của ngươi có thể trảm ta, nhưng ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi rút thanh kiếm này ra sao?