Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Cùng lúc đó, một tay Mạc Phàm vươn ra, phù văn xoay tròn xung quanh tay hắn, chỉ trong chớp mắt đã ngưng tụ thành mệnh kiếm.  

             Hắn cắm mệnh kiếm xuống đất, một chữ cuối cùng truyền từ miệng hắn ra.  

             - Tật!  

             Chữ này vừa vang lên, không để người nào phản ứng kịp, phù kiếm bao trùm khắp sân đấu đâm về phía Tương Thành và Ôn Thủy Hàn.  

             - Không hay rồi!  

             Hai người nổi giận thét lên một tiếng, mặc kệ Mạc Phàm, thân thể hóa thành lưu quang lao ra ngoài sân.  

             Nếu là phù kiếm bình thường, bọn họ chống lại là được, nhưng phù kiếm này khiến bọn họ có cảm giác mệnh huyền nhất kiếm.  

             Tuy bọn họ không biết đó là gì, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào thanh kiếm này.  

             Chỉ là trong sân đấu đều được phù kiếm bao phủ, bọn họ có thể trốn đi đâu?  

             “Phập!” Hai người bị phù kiếm xuyên qua, không thấy vết thương ở trên người, nhưng chỉ trong chớp mắt khí tức của hai người yếu đi nhiều, một nhánh tóc bạc xuất hiện trên đầu bọn họ.  

             Trong chớp mắt, hai người đã tới bên cạnh sân đấu, nhưng có vài đạo phù kiếm xuyên qua hai người, mái tóc đen của hai người biến thành màu trắng, làn da cũng nhăn nheo như người già, như cây già đầy nếp nhăn.Không chỉ như vậy, khí tức trên người hai người cũng yếu tới cực hạn.  

             Thấy hai người sắp bị phù kiếm bao phủ, một giọng nói như lôi đình nổ tung trong không trung, cả đấu cung vì chuyện này mà chấn động.  

             - Mạc Phàm, dừng tay.  

             Đồng thời âm thanh như máy bay siêu tốc ném bom xẹt qua không trung vang lên, ba bóng người xẹt qua bầu trời, xuất hiện ở trên đấu cung, không phải người khác, đúng là đám Mạnh Sơn Hà, người nói là Mạnh Sơn Hà.  

             Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạnh Sơn Hà một cái, cười nhạt.  

             Che giấu lâu như vậy, cuối cùng cũng đồng ý ra rồi.  

             Hắn không có ý ra tay tiếp, bàn tay còn lại vươn ra, phù kiếm đầy trời lập tức dừng lại, Tương Thành và Ôn Thủy Hàn thấy phù kiếm dừng lại, vội vàng rời khỏi sân đấu, thân thể nhoáng lên một cái đến nơi an toàn, bọn họ nuốt nhiều loại đan dược xong ngồi khoanh chân.  

             Tuy khí tức khôi phục được một chút, nhưng tóc và tướng mạo già nua không khôi phục được bao nhiêu.  

             Không ít người ở đây chết lặng, một lúc lâu sau mới có người hít vào một hơi khí lạnh.  

             - Đó là kiếm gì thế, mà đáng sợ như vậy?  

             Có người nhìn phù kiếm trong tay Mạc Phàm, tò mò nói.  

             Đụng tới sẽ già nua, thanh kiếm này tuyệt đối không đơn giản.  

             - Chẳng trách tiểu tử này bình tĩnh như vậy, dám khiêu chiến cả hai.  

             Có người thoải mái nói.  

             - Tiểu tử này thật đáng sợ.  

             Có người nhìn Mạc Phàm với vẻ sợ hãi nói.  

             Nếu không phải trưởng lão của Thần Nông Tông phái tới ra tay, Tương Thành và Ôn Thủy Hàn đã chết rồi.  

             Cho dù là vậy, hai người vẫn già nua hơn nhiều, chỉ sợ cũng mất đi tư cách tiến vào Thần Nông Tông.  

             - Có chuyện gì sao, Mạnh trưởng lão?  

             Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, phù kiếm nhập vào trong phù kiếm trong tay hắn một cách dũng mãnh, hắn hỏi Mạnh Sơn Hà.  

             - Mạc Phàm, khiêu chiến mà thôi, ngươi có cần ra tay nặng như vậy không?  

             Sắc mặt Mạnh Sơn Hà xanh mét, vẻ mặt âm trầm nói.  

             Ông ta ngăn cản muộn thêm chút nữa, lần này sẽ có phiền phức rồi.  

             - Ra tay nặng, Mạnh trưởng lão chắc chắn không?  

             Mạc Phàm lắc đầu cười, không đáp hỏi ngược lại.  

             Nếu hắn ra tay nặng, hai người kia đã biến thành xương trắng rồi.  

             Mạc Phàm mới mở miệng, sắc mặt không ít người thay đổi.  

             Mạnh Sơn Hà là một trong những trưởng lão tuyển chọn lần này, Mạc Phàm lại dám nói chuyện với Mạnh Sơn Hà như vậy, lá gan đúng là không nhỏ.  

             Thực lực của Mạc Phàm mạnh một chút, nhưng chưa phải là đệ tử của Thần Nông Tông.  

             Nhất là nữ tử họ Lương và nam tử cầm tràng hạt đứng bên cạnh Mạnh Sơn Hà, bọn họ nhìn Mạnh Sơn Hà với vẻ kỳ lạ.  

             Mạc Phàm là người của Mạnh gia, hình như quan hệ của hai người không hài hòa như vậy.  

             - Tiểu tử, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?  

             Trong mắt Mạnh Sơn Hà lóe lên sắc bén, hỏi.  

             - Mạnh trưởng lão, ta xem như thắng rồi đúng không, bây giờ ta có thể khiêu chiến đệ nhị cung rồi chứ?  

             Mạc Phàm không trả lời Mạnh Sơn Hà, trái lại tiếp tục nhìn không trung hỏi.  

             Lúc này chỉ còn ba bọn họ là có thực lực, nếu để hắn chiến tiếp, Mạnh Sơn Hà không thể báo cáo được.  

             Trên bầu trời, trên mười đấu cung, mười đệ tử của Thần Nông Tông và mười người của Thiên Cơ Các đều không nói gì, toàn bộ đều nhìn về phía Mạnh Sơn Hà.  

             Mạnh Sơn Hà nhíu mày, nhìn Lý Thu Minh lại nhìn Mạc Phàm.  

             Ông ta biết thanh kiếm trong tay Mạc Phàm là gì, bị kiếm kia đâm trúng, Tương Thành và Ôn Thủy Hàn chữa trị cũng vô dụng.  

             Như vậy ông ta không dễ báo cáo kết quả công việc, nếu để Mạc Phàm khiêu chiến tiếp, quả thật Lý Thu Minh có thể làm thịt Mạc Phàm.  

             Nhưng cũng có khả năng chỉ còn mình Mạc Phàm là cao thủ.  

             Tối qua Mạc Phàm tới đệ nhất cung chỗ Vọng Cơ, rất có khả năng Vọng Cơ sẽ không chiến mà rút lui.  

             Chỉ có mình Mạc Phàm là chiến tu, ông ta trở về cũng phải chịu phạt.  

             Ngoài ra ông ta không phải lấy thúng úp voi, nữ tử họ Lương và nam tử cầm tràng hạt cũng có quyền lợi nhất định.  

             - Mạnh sư huynh, như vậy được rồi.  

             Nữ tử họ Lương thấy Mạnh Sơn Hà do dự, khuyên.  

             Mạnh Sơn Hà nắm chặt tay dưới tay áo dài, rồi lập tức buông ra.  

             - Mạc Phàm, thực lực của ngươi đã được chúng ta thừa nhận, đừng lạm sát kẻ vô tội nữa, trong mười danh ngạch sẽ có tên ngươi.  

             Mạc Phàm chỉ là vai phụ, để Mạc Phàm kiêu ngạo một thời gian trước, đợi vào Thần Nông Tông sẽ có cơ hội thu thập cậu ta.  

             - Có tên trong mười danh ngạch sao?  

             Mạc Phàm nhíu mày hỏi.  

             - Không sai, tiểu tử, ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.  

             Nữ tử họ Lương lấy một lệnh bài của Thần Nông Tông ra, ném về phía Mạc Phàm.  

             Rõ ràng lệnh bài là kim khí, nhưng khẽ bay tới trước người Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm giơ tay nhận lấy lệnh bài kia, khóe miệng hơi nhếch lên.  

             - Để ta dừng tay cũng được, nhưng ta muốn danh ngạch thứ nhất trong hải tuyển của Thần Nông Tông, nếu không ta chỉ có thể dựa theo quy củ khiêu chiến một cung cuối cùng.  

             Mục tiêu của hắn là tham gia Đại Bỉ tông môn, không phải cơ hội tiến vào Thần Nông Tông.  

             - Ta cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, Chúc sư huynh, huynh thấy thế nào?  

             Nữ tử họ Lương nhíu mày, nhìn về phía nam tử cầm tràng hạt.  

             - Ta cũng cảm thấy không có vấn đề, tiểu tử này đáng được vị trí số một, Mạnh sư huynh, huynh thấy sao?  

             Nam tử cầm tràng hạt cười nói.  

             Huyết mạch Hồng Liên, tàn hồn của Ma Long thần cấp, Thần Thể tam cấp, mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, còn có linh khí khổng lồ, số một không có vấn đề gì.  

             - Chuyện này không công bằng với Vọng Cơ và Lý Thu Minh lắm đâu?  

             Mạnh Sơn Hà hơi nhếch miệng nói.  

             Ông ta đang lo Mạc Phàm tiếp nhận một danh ngạch như vậy, không nghĩ tới Mạc Phàm muốn nhiều hơn, chuyện này đúng ý ông ta.  

             Nếu đã tới bước này, sao có thể rút lui, ông ta rất muốn biết Mạc Phàm có thể đỡ được một kiếm kia của Lý Thu Minh hay không.  

             - Nhưng Mạnh sư huynh, nếu hai bọn họ cùng bị thương trên tay Mạc Phàm, ai chịu trách nhiệm?  

             Sắc mặt nữ tử họ Lương lạnh lùng, hỏi.  

             Tuy Mạnh Sơn Hà toàn quyền chịu trách nhiệm, nhưng không thoát khỏi liên quan tới hai bọn họ.  

             Ngoài ra sau lưng Mạnh Sơn Hà có Mạnh Bất Đồng, bọn không có bối cảnh cứng rắn như vậy.  

             - Không bằng như vậy đi, để bọn họ tự chọn, dù sao muốn tranh thứ nhất là bọn họ, thế nào?  

             Vẻ mặt Mạnh Sơn Hà không đổi, hỏi.  

             - Chuyện này…  

             Mắt nữ tử họ Lương đảo vài cái, muốn nói gì đó nhưng bị nam tử họ Chúc ngăn cản.  

             - Nếu Mạnh sư huynh đã nói vậy, vậy cứ dựa theo lời Mạnh sư huynh nói mà làm đi.  

             Mạnh Sơn Hà hơi nhếch miệng, nhìn về phía đám Mạc Phàm.  

             - Cho ngươi danh ngạch thì được, nhưng danh ngạch đứng đầu chúng ta không làm chủ được, phải hỏi hai bọn họ, hai người muốn rời đi không?

Advertisement
';
Advertisement