- Đến đây.
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, kêu lên.
- Nghĩ kỹ chưa?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái, hỏi.
Mạnh Vô Kỳ nhìn ngọc giản, do dự một lát rồi quyết tâm.
- Cuộc đời này của Vô Kỳ không phụ thương thiên, không phụ công tử.
Tuy anh ta cầm dược điển Mạc Phàm cho, nhưng nếu thực lực không đủ, quả thật chỉ có thể như lời Mạc Phàm nói, giúp Mạc Phàm giữ nhà hộ viện, Mạc Phàm phải bảo hộ bất cứ lúc nào.
Nói xong, anh ta cứa qua lòng bàn tay mình, quả đấm anh ta nắm chặt, một giọt máu rơi vào trong ngọc giản.
Huyết dịch rơi lên trên, trực tiếp dung nhập vào bên trong ngọc giản.
Trên ngọc giản nở rộ hào quang, chậm rãi bay về phía lòng bàn tay anh ta.
Hào quang thu lại, ngọc giản biến mất vào trong lòng bàn tay anh ta.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, ngồi trên ghế giữa cung điện, bàn tay hắn vung lên, trận pháp phòng hộ đấu cung mở ra.
Nếu Lý Thu Minh tìm tới cửa, hắn thật sự muốn xem Lý Thu Minh này có bản lĩnh gì, và muốn tới đây làm gì.
Chỉ trong phút chốc, một thanh niên 25, 26 tuổi đi tới.
Người thanh niên này mặc quần áo màu xanh, cơ thể còn cao hơn Mạc Phàm một chút, làn da cũng trắng nõn hơn.
Mái tóc dài được anh ta búi lên bởi một cái trâm ngọc, ngũ quan và mỗi góc cạnh trên mặt đều như được chế tác tỉ mỉ, tuyệt đối là nam tử anh tuấn.
Anh ta cầm một thanh kiếm cổ màu xanh trong tay, toàn thân không có chút khí tức sắc bén của kiếm tu, trái lại khiến người ta cảm thấy rất hiền hòa.
- Mạc công tử khiến ta đợi lâu thật.Lý Thu Minh đi tới trước người Mạc Phàm không xa, giống như quen Mạc Phàm đã lâu, cười nói.
- Lý công tử có ý gì?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Như vậy ta sẽ nói cho ngươi, ta nói cho ngươi hay, ngươi đắc tội Mạnh gia, ta có thể đi đến bước này, ít nhiều gì cũng nhờ Mạnh gia, ta nói nhiều như thế, hẳn là Mạc công tử đã hiểu rõ rồi?
Lý Thu Minh không giấu diếm, nói thẳng.
Lý Thu Minh vừa nói những lời này, sắc mặt Mạnh Vô Kỳ thay đổi.
- Người này, sao có thể?
Lý Thu Minh là người của nhất mạch kia Mạnh gia, bọn họ đều biết.
Nhưng Lý Thu Minh vừa xuất hiện đã báo thân phận của mình, người bình thường che giấu còn không kịp, sau đó giở trò ở sau lưng, tránh để đối phương phòng bị, Lý Thu Minh thì ngược lại.
Mạc Phàm cũng nhướn mày, quả thật thực lực của Lý Thu Minh này không kém, không kém Vọng Cơ sư huynh chút nào.
Sở dĩ trên người Lý Thu Minh không cảm nhận được chút kiếm khí, là vì kiếm khí của Lý Thu Minh đều dùng để uy thanh kiếm trong tay anh ta.
Nếu hắn đoán không sai, chỉ sợ thanh kiếm trên tay Lý Thu Minh đã mười năm không rút ra, một khi rút ra, tu sĩ Hóa Thần cũng không trảm được.
Không rút kiếm đã đứng vị trí thứ nhất, đủ để thấy đáng sợ của Lý Thu Minh.
Nhưng đây không phải điểm đáng sợ nhất trên người Lý Thu Minh, đáng sợ nhất là tâm cơ của anh ta.
Người này nhìn như vô hại, nhưng nhất cử nhất động đều mang theo sát khí.
Vừa rồi hắn không cẩn thận, sẽ tiến vào bẫy của Lý Thu Minh.
- Thì sao?
Mạc Phàm hỏi tiếp.
Ngón tay Lý Thu Minh hơi vạch ra, một cái ghế xuất hiện sau lưng anh ta, anh ta không kiêng nể gì ngồi xuống.
- Cho nên ta khuyên ngươi từ bỏ đi, có ta ở nơi này, ngươi không có khả năng nằm trong top 10, cho nên ta khuyên ngươi nên rời đi thì hơn, nhưvậy ngươi có thể sống sót, ta cũng có thể giảm bớt chút sức lực, ngươi cảm thấy thế nào?
- Cho nên nếu ta không đi, ngươi sẽ khiến đệ thập cung khiêu chiến ngươi, sau đó ngươi đánh bại đệ thập cung, tới khiêu chiến ta sao?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Không khác gì mấy, nhưng nói không chừng là chuyện khác, chuyện này ta không thể chắc chắn, phải xem tâm tình, dù sao ta không nắm chắc 100% bắt được ngươi lúc ngươi toàn thắng.
Lý Thu Minh cười nhạt nói.
Tuy anh ta nói là không nắm chắc, nhưng trong giọng nói tràn đầy tự tin có thể xử lý Mạc Phàm.
- Lý Thu Minh, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Mạnh Vô Kỳ ở bên cạnh tức giận nói.
- Thiếu chút nữa đã quên, ngươi tên Mạnh Vô Kỳ đúng không, trong nhiệm vụ Mạnh gia an bài cho ta còn có ngươi, bọn họ bảo ta giữ một mạng cho ngươi, nhưng phải biến ngươi thành phế nhân.
Khi nói chuyện anh ta vươn tay ra, giữa năm ngón tay chỉ có một thanh tiểu kiếm dài bằng ngón tay xuất hiện, xoay tròn trong tay anh ta.
- Ngươi.
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, nắm chặt tay lại.
- Mạnh thiếu, đừng kích động, bây giờ ta sẽ không ra tay với ngươi, trong thời gian hải tuyển của Thần Nông Tông cũng không giết ngươi, đợi Mạc công tử được xử lý xong, có lẽ sẽ là ngày chết của ngươi, sau ngươi sẽ là ai đây, chú ngươi và những người ở Viêm Dương Thành, còn có khả năng cả em họ ngươi nữa?
Lý Thu Minh hơi nhếch miệng, năm ngón tay nắm chặt, tiểu kiếm lập tức biến mất trong lòng bàn tay anh ta.
Sắc mặt Mạnh Vô Kỳ khó coi, trong mắt anh ta tràn đầy lửa giận.
Lý Thu Minh không chỉ tới khiêu khích Mạc Phàm, cũng tới uy hiếp anh ta, uy hiếp đám chú anh ta nữa.
Một tay anh ta vươn ra, một khí binh hình đao xuất hiện trong tay anh ta.
- Sao thế, tiểu tử, ngươi cũng muốn khiêu chiến thực lực của đệ tứ cung à, ra tay ở đây, cho dù ta phế ngươi, cũng không tính là làm trái quy củ ở đấu cung, ngươi cho ta cơ hội này không, con người ta ghét nhất là phiền phức, có cơ hội giải quyết một chuyện đơn giản, ta sẽ không lưu lại phiền phức cho sau này.
Lý Thu Minh đứng dậy hỏi.
- Ta liều mạng với ngươi…
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, đao phong lập tức nhấc lên, anh ta giống như điên rồi muốn xông về phía Lý Thu Minh.
Lý Thu Minh nghiêng đầu, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, thanh tiểu kiếm kia lại xuất hiện trong tay, không có động tác ngoài sức tưởng tượng, chỉ hơi đâm về trước.
Nhưng chỉ một đâm này, Mạnh Vô Kỳ tới trước người anh ta tự động dừng lại, giống như trúng định thân pháp.
Rõ ràng là có thể nhìn thấy, nhưng không thể nào di chuyển.
Thấy tiểu kiếm của Lý Thu Minh sắp đâm vào Mạnh Vô Kỳ, Mạc Phàm nhíu mày biến mất tại chỗ.
Khi hắn xuất hiện lần nữa, đã tới giữa hai người.
Một tay hắn nắm lấy cổ tay Mạnh Vô Kỳ, tay còn lại chắn trước tiểu kiếm của Lý Thu Minh.
Không biết tiểu kiếm kia do thứ gì ngưng tụ thành, đâm thẳng vào lòng bàn tay Mạc Phàm, máu tươi chảy từ bàn tay hắn ra.
- Công tử…
Mạnh Vô Kỳ thấy tay Mạc Phàm chảy máu, ngơ ngẩn nói.
Phải biết rằng Mạc Phàm là Thần Thể tam cấp, pháp bảo bình thường sẽ không thể thương tổn được hắn, nhưng bị tiểu kiếm của Lý Thu Minh đâm dễ dàng.
Đây là Mạc Phàm quá yếu, hay là Lý Thu Minh quá mạnh?
- Ngươi bị kiếm ý của anh ta khống chế, lui ra đi.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
- Công tử, ta.
Vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ ngẩn ra, lúc này mới hiểu ra.
Trên mặt anh ta tràn đầy áy náy, nhưng vẫn lùi sang một bên.
Mạc Phàm chậm rãi rút tay bị tiểu kiếm đâm trúng ra, hắn nhìn thoáng qua vết thương khép miệng chậm hơn bình thường nhiều, trên mặt không có chút bất ngờ.
Ý niệm của hắn vừa động, vết thương khôi phục hoàn toàn.
Làm xong những chuyện này, hắn quay về vị trí cũ, giống như không có việc gì ngồi xuống, lúc này ánh mắt lạnh lùng mới nhìn về phía Lý Thu Minh.
- Lý Thu Minh, ngươi có thể ra tay với bạn kèm của ta ở chỗ ta, ngươi nghĩ mình cao quá rồi đó.