Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Thứ này to bằng nắm tay, có màu đỏ sậm, nhìn rất giống máu đông đặc lại, nhưng toàn thân đầy đường vân.  

             Theo thị nữ kéo tấm vải đỏ kia xuống, thứ này bắt đầu sáng tắt có tiết tấu.  

             - Các vị đại sư, mời mọi người nhìn kỹ thứ này, nếu không biết, có thể rời đi.  

             Nữ tử áo trắng không nóng không lạnh nói.  

             Sắc mặt không ít người thay đổi, vội vàng tập trung tinh thần nhìn kỹ thứ này, một số người lập tức nhíu mày.  

             - Thượng Quan tiểu thư, ta có thể tới gần nhìn hoặc sờ thứ này một chút không?  

             Một đan sư trung niên trong đó hỏi.  

             - Nếu nhãn lực không đủ hoặc không chắc chắn, đều phải rời đi.  

             Nữ tử áo trắng nhíu mày, lạnh lùng nói.  

             Sắc mặt không ít người thay đổi, nhưng nhìn thêm vài lần cuối cùng lắc đầu, xoay người rời đi.  

             Quả thật Vạn Thọ Đan rất hấp dẫn, nhưng thứ trên khay cũng quá kỳ lạ rồi.  

             Rất giống huyết tinh của yêu thú, nhưng lại không giống lắm.  

             Tuy có thể chắc chắn là tinh huyết của loại yêu thú nào đó luyện chế, nhưng không thể nói cụ thể, ở đây cũng vô dụng.  

             Chỉ trong phút chốc, trong 19 người còn lại chỉ còn Mạc Phàm, Tống Nhạc Thiên và ba Luyện Đan Sư khá lớn tuổi.  

             Chung Tử Kỳ vươn cổ nhìn thứ này, nhìn mãi mà không nhận ra được là thứ gì, lúc này cô mới nhìnvề phía Mạc Phàm ở bên cạnh, nghịch ngợm nói:  

             - Đan sư cao cấp, ngươi biết thứ này không, nếu không biết thì chúng ta nhanh đi thôi.  

             Nhiều người rời đi như vậy, Mạc Phàm còn ở đây, nhỡ đâu lát nữa bị người ta đuổi đi, vậy thì rất khó coi.  

             Mạc Phàm nhìn lướt qua thứ này, khóe miệng hắn hơi nhếch lên cười nhạt.  

             - Ngươi xuống lầu đợi ta trước đi.  

             Hắn không chỉ biết thứ này, hắn còn có thể đoán được đại khái Thượng Quan gia muốn làm gì.  

             - Ta không đi, ông nội ta nói rồi, sau này ta là người hầu của ngươi, ngươi ở đâu ta ở đó.  

             Hai tay Chung Tử Kỳ vòng quanh ngực, quay đầu nói.  

             Cô xuất thân từ luyện đan thế giới, đọc qua không ít sách lạ mà không biết thứ này là gì, nếu không biết rõ thứ này, sao cô có thể đi?  

             Ngoài ra cô muốn nhìn thử xem, Mạc Phàm biết thật hay biết giả.  

             Mạc Phàm lắc đầu không nói gì, cũng không để ý tới Chung Tử Kỳ.  

             Nữ tử áo trắng không có ý đuổi Chung Tử Kỳ, mà vẫy tay với nha hoàn bên cạnh.  

             Những nha hoàn này lấy giấy mực ra, đưa tới trước người đám Mạc Phàm.  

             - Nếu các vị nhận ra, mời viết đáp án của các vị, cùng với phương pháp luyện chế, ta sẽ lựa chọn một vị cuối cùng, luyện chế thứ này giúp Thượng Quan gia chúng tôi.  

             Trên mặt nữ tử áo trắng lộ vẻ nghiêm trọng, nói.  

             Mục đích cô tới Thanh Thành tuyên bố nhiệm vụ này, chính là vì tìm kiếm Luyện Đan Sư hoặc Luyện Dược Sư có thể luyện chế thứ này.  

             Hiện giờ chỉ còn năm người, cô có thể tìm được hay không, vậy phải xem đám Mạc Phàm rồi.  

             Đương nhiên Thượng Quan gia không chỉ có mình cô đi tìm như vậy.  

             Nhưng nếu người cô tìm được trở thành người được chọn cuối cùng, chuyện này sẽ có lợi rất lớn đối với cô sau này.  

             Cô có thể thành công hay không, phải dựa vào đám Mạc Phàm.  

             - Phải viết phương pháp luyện chế sao?  

             Một lão giả trong đó nghe thấy lời nữ tử áo trắng nói, lông mày nhíu lại hỏi.  

             Ông ta chỉ biết thứ này là Chu Tước Kiệt, còn luyện chế thế nào thì hoàn toàn không biết.  

             - Không sai, nếu không biết phương pháp luyện chế cũng có thể rời đi.  

             Trong mắt nữ tử áo trắng hiện lên chút thất vọng, nói.  

             Ngoại trừ Mạc Phàm và Tống Nhạc Thiên ra, ba lão giả khác thở dài, vẻ mặt đầy tiếc hận đứng dậy xuống lầu.  

             Bọn họ đi tới bước này, cuối cùng vẫn không thể lấy được nhiệm vụ này.Thấy ba lão giả này rời đi, Chung Tử Kỳ lại liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nhắc nhở:  

             - Ngươi còn không viết đi?  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhưng không có ý viết.  

             - Ta có phương pháp luyện chế, còn không phải chỉ có một loại, nhưng ta mạo hiểm tính mạng luyện chế Chu Tước Kiệt giúp các ngươi, còn cho các ngươi phương pháp luyện chế Chu Tước Kiệt, chuyện này có phần không thỏa đáng lắm?  

             Mạc Phàm nói.  

             Nếu hắn viết phương pháp luyện chế Chu Tước Kiệt ra, chẳng khác nào Thượng Quan gia dùng một viên Huyền Vũ Châu chiếm được phương pháp luyện chế Chu Tước Kiệt.  

             Thượng Quan gia có thể để hắn làm tiếp nhiệm vụ cuối cùng, đạt được Vạn Thọ Đan hay không, vậy thì phải dựa vào tâm tình của Thượng Quan gia.  

             Những đan sư cao cấp này không biết Chu Tước Kiệt, đủ để thấy phương pháp luyện chế Chu Tước Kiệt hiếm có tới cỡ nào.  

             Đương nhiên hắn vốn không để phương pháp luyện chế Chu Tước Kiệt ở trong lòng, Thượng Quan gia đồng ý hạ mình tìm hắn xin, hắn cũng có thể cho, nhưng hắn cần Vạn Thọ Đan làm phương án phòng bị cho Tiểu Vũ.  

             - Làm càn, ở đâu ra tiểu tử dám nghi ngờ Thượng Quan gia chúng ta, không muốn viết phương pháp thì cút, không cần nhiều lời như vậy.  

             Một thị nữ bên cạnh nữ tử áo trắng lạnh lùng nói.  

             Thị nữ này mới mở miệng, không đợi Mạc Phàm nói, Chung Tử Kỳ nhíu chặt mày.  

             Tuy cô thích thấy Mạc Phàm mất mặt, nhưng không có nghĩa là những người khác có thể đối xử với Mạc Phàm như vậy, Mạc Phàm không chỉ là đan sư của Đan Đạo Các, không cho phép những người khác nhục nhã.  

             Ngoài ra cô là người hầu của Mạc Phàm, một hạ nhân của Thượng Quan gia muốn quát Mạc Phàm, lá gan cũng quá lớn rồi.  

             - Ở đâu ra hạ nhân như ngươi, nơi này đến lượt ngươi nói chuyện à, có tin bản tiểu thư xé miệng ngươi, lấy đi luyện yêu đan hay không?  

             Không chỉ Chung Tử Kỳ, Tống Nhạc Thiên thở dài, cũng đứng dậy.  

             - Thượng Quan tiểu thư, các ngươi hãy tìm người khác đi, tuy Luyện Đan Sư chúng tôi có nhận nhiệm vụ, nhưng không phải nô lệ mặc người ta sai bảo, cứ vậy đi, chúng tôi cáo từ.  

             Địa vị của Luyện Đan Sư cao quý hơn tu sĩ bình thường một chút, cho dù ở trước mặt đại thế gia cũng như vậy, nhất là Luyện Đan Sư của Đan Đạo Các bọn họ, lại càng không thể để người ta khinh thường.  

             Nữ tử áo trắng thấy Tống Thiên Nhạc rời đi, bỗng nhiên sắc mặt phát lạnh, cô lạnh lùng trừng thị nữ kia một cái.  

             - Ở đây đến lượt ngươi nói chuyện à, ngươi thật to gan, quỳ xuống!  

             “Phịch!” Sắc mặt thị nữ kia trắng bệch, vội vàng quỳ trên đất.  

             - Tiểu thư tha mạng.  

             Nữ tử áo trắng không để ý tới thị nữ này, vội vàng nói:  

             - Đợi một chút, Tống tiên sinh, Ngô công tử.  

             - Thượng Quan gia ta không có ý khinh thường Luyện Đan Sư, cũng không có ý chiếm phương pháp luyện chế của hai vị, chúng tôi chỉ muốn xác nhận xem hai vị thật sự có thể luyện chế Chu Tước Kiệt hay không, nói vậy hai vị cũng biết sinh luyện yêu cầu rất nghiêm khác, nhỡ đâu lúc đó xảy ra chuyện gì, chậm trễ không phải là chuyện nhỏ, cho nên mong hai vị đừng chấp nhặt với một hạ nhân, lát nữa ta chắc chắn sẽ hậu tạ.  

             Nữ tử áo trắng nói xong, quát lớn với thị nữ:  

             - Còn không nhanh xin lỗi hai vị đại sư, ngươi muốn ta giết ngươi à?  

             - Đại sư tha mạng, tiểu nô biết sai rồi.  

             Cơ thể thị nữ kia run lên, vội vàng lạy nói.  

             Tống Nhạc Thiên không nói gì, mà nhìn về phía Mạc Phàm.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không thèm nhìn thị nữ dập đầu liên tục trên đất.  

             Một thị nữ mà thôi, vốn không cần phải để ý tới.  

             - Tạ thì không cần, Thượng Quan tiểu thư lấy ra chút thành ý là được.

Advertisement
';
Advertisement