Đại hán khôi ngô nhíu mày, trong mắt hiện lên hung ác.
- Tiểu tử, ta đã quyết định rời đi, ngươi còn muốn thế nào?
- Ngươi vốn không nên ở đây, giao lệnh bài của ta là chuyện nên làm, nhưng ngươi ở chỗ của ta lâu như vậy, như thế đã muốn rời đi, tới quá dễ dàng, đi cũng quá dễ dàng rồi?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn không biết nam tử này được người ta sai tới chiếm đấu cung của hắn, hay là tự nguyện tới, cho dù là loại nào để anh ta rời đi dễ dàng, sẽ khiến người ta cảm thấy chỗ của hắn là xe bus, muốn lên thì lên, muốn xuống thì xuống?
- Tiểu tử, ngươi muốn chết à?
Đại hán khôi ngô nổi giận thét lên, âm thanh như đậu rang xào vang lên trong cơ thể anh ta, cơ thể anh ta lập tức cao hơn không ít, quần áo trên người nổ tung, lộ ra cơ thể như khối sắt.
Bỗng nhiên lực lượng có tính nổ mạnh bao phủ khắp sân đệ cửu cung, khiến trận pháp sáng lên tới mức tận cùng.
Chỉ trong phút chốc, làn da anh ta biến thành màu trắng đen như xương cốt, hai thanh cốt đao được sinh ra từ trong lòng bàn tay anh ta.
- Thần Thể? Người này là thể tu, còn tu thành Thần Thể sao?
Nhìn thấy cơ thể của đại hán khôi ngô, không ít người kêu lên.
Trước đó nam tử này được người ta khiêu chiến không ít lần, dưới lực lượng và tốc độ kinh người anh ta thắng liên tục, nên không biểu lộ quá nhiều bản lĩnh.
Nhưng hiện giờ có thể chắc chắn hoàn toàn, tiểu tử này tu thành Thần Thể, hơn nữa không chỉ là Thần Thể nhất cấp. Thần Thể nhất cấp có thể tự do biến hóa lớn nhỏ, Thần Thể nhị cấp có năng lực chữa trị cường đại, Thần Thể tam cấp sẽ tu cơ thể mình thành pháp bảo, có thể thông qua cơ thể tạo ra các loại linh bảo một cách tùy ý, uy lực không kém gì linh khí, trái lại còn mạnh hơn một chút.
Đại hán khôi ngô này có thể sinh ra linh bảo thông qua cơ thể, chắc chắn là Thần Thể tam cấp.
“Rầm” một tiếng, đại hán khôi ngô này nhoáng lên một cái liền tới bên cạnh Mạc Phàm, hai thanh cốt đao như hai máy cắt có thể cắt kim khí siêu cấp chém về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, không nhìn về phía hai đao trong tay đại hán khôi ngô, trái lại ánh mắt hắn nhìn về phía hông đại hán, nhìn một chiếc ngọc bài.
Trên ngọc bài có khắc chữ “Mạnh” bằng chữ Triện, đúng là phó bài Nguyên Anh kỳ của Mạnh gia.
Bất luận là màu sắc hình dạng, đều giống phó bài Mạnh Vô Kỳ ném ra để giết hắn lúc trước.
- Quả nhiên là Mạnh gia giở trò quỷ.
Mạc Phàm nói.
Lúc trước hắn chỉ hơi hoài nghi, đại hán khôi ngô này là Mạnh gia sai bảo, bây giờ có thể chắc chắn.
- Thần Thể tam cấp đúng không, ta cũng không biết hiện giờ ThầnThể của ta là cấp mấy, dùng ngươi để thử một lần vậy.
Mạc Phàm hơi nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại.
Lúc hắn có được Tạo Hóa Bất Diệt Ấn, cũng đã là Thần Thể nhị cấp.
Bởi vì Thứ Tủy Châm kế tiếp trên Địa Cầu không có, hắn không thông qua châm thuật để luyện thể nữa.
Nhưng hắn sớm đã từ Tạo Hóa Bất Diệt Ấn đến Tạo Hóa Kim Đan, hiện giờ đã tới Kim Đan đỉnh phong, cơ thể được linh khí tẩm bổ đã ngầm tăng trưởng, cụ thể là tới cảnh giới gì, hắn cũng không biết.
Hắn không trốn tránh, ngay cả không khí kỹ đều không dùng, trên nắm tay nở rộ ánh sáng bảy màu, đón hai thanh đao chém tới.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ta là tên dùng đao ở đệ thập cung à, ngươi đây là muốn chết sao?
Đại hán khôi ngô thấy Mạc Phàm dùng tay không đánh tới, cười nói.
Thần Thể đến tam cấp có thể tạo ra thể binh, không chỉ có tính chất mạnh hơn kim khí hiếm có, thương tổn đối với người hoặc yêu thú càng lớn hơn nữa.
Bởi vì bản chất của thể binh cũng là cơ thể con người, chẳng qua là cơ thể càng mạnh hơn, như vậy lấy thứ tương đồng đối phó hiệu quả không những không yếu đi, trái lại càng lợi hại hơn.
Có thể nói, thể binh là binh khí chuyên phá hoại cơ thể tu sĩ.
Một khi bị thể binh gây thương tích, trừ phi anh ta nguyện ý, nếu không vết thương sẽ rất khó khôi phục.
Mạc Phàm dám tay không liều mạng với thể binh của anh ta, không khác gì muốn chết.
Nhưng anh ta càng thích chuyện này.
Anh ta giết Mạc Phàm, không chỉ có thể ở đệ cửu cung này, còn vượt mức hoàn thành nhiệm vụ Mạnh gia an bài.
Đợi anh ta vào Thần Nông Tông, Mạnh gia không thể thiếu chỗ tốt cho anh ta, con đường tu luyện sau này cũng thuận lợi hơn không ít.
Khi nói chuyện anh ta cũng không lơ là, trái lại ý niệm vừa động, lượng lớn khí huyết chi lực nhập vào trong thể binh một cách dũng mãnh.
Thể binh vốn vô cùng sắc bén, lập tức có thêm một vùng huyết sắc.
Mạc Phàm làm như không thấy, quả đấm trầm xuống, đập lên vị trí giao thoa hai đao.
“Ken két!” Âm thanh như lôi minh giữa trời quang vang lên, không ít người cảm thấy màng tai đau nhức, vội vàng che lỗ tai mình lại.
Động tác chậm chập, đầu thì ong ong, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Khe hở giống như tia chớp phân nhánh xuất hiện giữa quả đấm của Mạc Phàm và hai đao của đại hán khôi ngô, lan tràn ra bốn phía.
Những khe hở này đến ven sân, trận pháp xung quanh xuất hiện mảng lớn vết rạn theo.
Không đợi trận pháp ở sân nứt vụn, nam tử khôi ngô cười ha ha, hồng quang ở trên hai đao chợt tắt, sau đó đột nhiên đại phóng.
- Tử!
Đại hán khôi ngô nổi giận thét lên, hồng quang trên hai đao bao phủ Mạc Phàm ở bên trong, huyết tinh nồng đậm và sát khí nghiêm trang hàng lâm muốn bao phủ Mạc Phàm ở bên trong.
Nhưng không đợi ánh đao bao phủ Mạc Phàm hoàn toàn.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, vẫn không tránh né như cũ, thân thể hắn nhoáng lên một cái, trái lại đến vị trí gần như song song với đại hán khôi ngô.
Quả đấm tựa như cung bắn tên cong tới mức tận cùng, ánh sáng bảy màu đại phóng, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ hồng quang trên hai đao, lực lượng khủng bố tích lũy cũng bùng nổ ra.
“Bùm bùm!” Bỗng nhiên sắc mặt đại hán khôi ngô thay đổi, nhìn hai trường đao trong tay mình với vẻ khó tin.
Nơi trường đao tiếp xúc với quả đấm của Mạc Phàm, cùng bị cắt thành hai đoạn.
Hai thanh đao này là nơi cứng nhất trên người anh ta, vậy mà bị Mạc Phàm đấm đứt rồi?
Không chỉ như vậy, quả đấm của Mạc Phàm thế như chẻ tre, đập lên lồng ngực anh ta.
Trên cơ thể anh ta sáng lên bạch quang nhạt, nhưng chỉ sáng lên, sau đó bạch quang nhạt màu đi, vết rạn như mạng nhện lấy ngực anh ta làm trung tâm, lan ra toàn thân anh ta, nhìn như đồ sứ bị đập nát.
- Không!
Vẻ mặt đại hán khôi ngô không cam lòng, quát.
Bại trận như vậy, anh ta không chỉ không lấy được ủng hộ của Mạnh gia, ngay cả Thần Nông Tông đều không vào được.
- Về đệ thập cung của ngươi đi, đúng rồi, đệ thập cung của ngươi đã bị hủy, nhớ trả phí tổn đấu cung bị hủy.
Lực đạo trên quả đấm của Mạc Phàm nghiêng mà ra.
Nam tử khôi ngô như đạn bay ra khỏi nòng súng, bay về phía sau đập lên trên trận pháp.
Trận pháp vốn đã đầy vết rạn, nam tử bị ném ra một cái động to trên trận pháp, rơi xuống đệ thập cung như phế tích.
“Rầm!” Đất đá văng tung tóe, bụi bặm nổi lên bốn phía, nam tử khôi ngô rơi vào trong cự thạch ở đệ thập cung, không rõ sinh tử.
Trên sân đệ cửu cung, trận pháp chậm rãi khôi phục như thường.
Mạc Phàm không thèm nhìn nam tử kia, ném lệnh bài đệ thập cung về phía đệ thập cung, hắn mở trận pháp phòng hộ ở đệ cửu cung ra, nhìn người ở gần đấu cung.
- Hôm nay còn ai muốn khiêu chiến ta không?