Không ít người đưa mắt nhìn nhau.
- Người này ra tay cũng quá ác độc rồi?
Có người nuốt nước bọt nói.
Thương tổn nặng như vậy, ở Thanh Hư Sơn sẽ không chết, nhưng không chỉ ảnh hưởng tới tu vi, cũng cần tu dưỡng một thời gian.
- Đệ thập cung còn tạm, ngươi không thấy mấy đấu cung khác từ đệ cửu cung trở lên đâu, người khiêu chiến có không biết bao nhiêu người chết, mà không thể đánh hạ được.
Một người khác nói.
- Chuyện này, ngươi còn muốn khiêu chiến tiếp không?
- Thôi, ta không định đi tìm chết.
Mười người này tọa trấn thập cung đã rất nhiều ngày, đến bây giờ chưa một ai có thể khiêu chiến thành công, đủ để thấy đối thủ mạnh cỡ nào.
Thay vì tìm đường chết, còn không bằng lý trí một chút từ bỏ, ít nhất không phải đi khiêu chiến lúc này, đợi hải tuyển gần kết thúc, lại đi khiêu chiến cũng không muộn.
Xung quanh tràn đầy tiếng bàn luận, không một ai đi lên.
… T
rong đám người, nam tử dẫn đường nhìn thoáng qua người bị ném, anh ta xác nhận lại:
- Mạc công tử, hay là ta đi đến cửu cung, bảo người kia…
- Không cần, ngươi ở đây đợi ta một lát.
Mạc Phàm lắc đầu, nói với Mạnh Vô Kỳ.
- Dạ, Mạc công tử.
Mạc Phàm nheo mắt lại, không đi tới đệ cửu cung, trái lại tới đệ thập cung.
Mạc Phàm vừa đi vào đại môn của đấu cung, không ít người lập tức nhìn về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử này là ai, không muốn sống nữa à, không thấy người vừa rồi sao?
Có người liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh thường, nói.
Mạc Phàm nhìn chưa tới 20 tuổi, thực lực có thể mạnh tới đâu.
- Tiểu tử, tới đây thế nào thì quay về thế đó, nếu không có lẽ ngươi không thể quay về rồi.
Có người khiêu khích châm chọc nói.
Người ở đây đều tới vì top 10, thậm chí là vị trí số 1, nhưng số một chỉ có một, mà top 10 cũng chỉ có mười, mà mạng thì chỉ có một.
- Người trẻ tuổi, đừng kích động, ngươi xem mấy trận trước rồi đi lên cũng không muộn.
Một lão giả tóc hoa râm khuyên.
Người ở đây đều trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, không có ai là kẻ yếu.
Mạc Phàm còn trẻ tuổi đã đi tới bước này, thiên phú xem như không tệ, thua ở đây thật sự không sáng suốt.
Mạc Phàm quay đầu liếc lão giả này một cái, cười nhạt.
- Đối phó đệ thập cung mà thôi, không có vấn đề gì.
Hắn vừa nói xong, xung quanh lập tức im bặt.
Đệ thập cung mà thôi, nếu đệ thập cung dễ đối phó như vậy, bọn họ sẽ không đợi ở ngoài cung, mà di chuyển vào trong đấu cung rồi.
- Không biết tự lượng sức mình, để cậu ta đi chết thì hơn.
Không ít người tức giận nói.
Bọn họ tốt bụng khuyên Mạc Phàm luyến tiếc sinh mệnh, Mạc Phàm lại không cảm kích, Mạc Phàm rất đáng chết.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hắn đi lên mười bậc, tiến vào đấu cung, đi lên sân đấu.
Trên sân đấu ngoại trừ một nam tử trung niên của Thần Nông Tông và lão giả của Thiên Cơ Các ra, còn có một nam tử tóc tai bù xù ngồi khoanh chân trên đất.
Nam tử này mặc trang phục võ sĩ rộng thùng thình, gương mặt trắng nõn coi như anh tuấn, nhưng trong mắt tràn đầy tà khí, khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
Trong tay nam tử là một thanh trường đao màu bạc, tương tự đao thời Đường, nhưng dài hơn đao thời Đường một chút.
Thấy Mạc Phàm đi lên đài đấu, nam tử hơi nhếch miệng lên, lộ ra tươi cười dữ dằn.
- Tiểu tử, khẩu khí không nhỏ đâu, đệ thập cung mà thôi, hẳn là vừa rồi ngươi không thấy tiểu tử mới bay ra ngoài kia đúng không?
- Thấy được.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Vậy ngươi còn tới, lá gan không nhỏ, thôi, báo tên chữ ra, đao của ta không giết hạng người vô danh.
Nam tử cười âm hiểm, chậm rãi đứng dậy.
- Tên của ta ngươi không cần biết, bắt đầu đi.
Mạc Phàm lấy lệnh bài ra, ném về phía lão giả Thiên Cơ Các đứng một bên.
- Đây là lệnh bài của ta.
- Nếu ngươi đã biết quy củ, vậy không cần ta nhiều lời, hai người bắt đầu đi, nếu thực lực không đủ, có thể đầu hàng, chỉ cần chúng ta nghe thấy câu đó, sẽ ngăn cản lại.
Lão giả kia liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nhắc nhở một câu, dưới chân hai người vừa động, sân xuất hiện.
Mạc Phàm khẽ gật đầu, không nói gì thêm, hắn vươn một tay ra, Cửu Tinh xuất hiện trong tay hắn, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh.
- Có chút thú vị.
Nam tử kia cười khẽ, rút trường đao trong tay ra, duỗi về một phía.
Theo đường đao vũ động, rõ ràng động tác không nhanh, nhưng khiến thanh đao trong tay anh ta để lại liên tiếp đao ảnh.
Rõ ràng chỉ là tư thế rút đao, Mạc Phàm không có cảm giác gì, nhưng người bên ngoài lại thấy rõ ràng.
Không chỉ trên đỉnh đầu Mạc Phàm trôi nổi vài đao khí vĩ đại, xung quanh Mạc Phàm lập tức bị đao khí dày đặc vờn quanh.
- Tiểu tử này xong đời rồi.
Có người lắc đầu nói.
Đao khí của người này mạnh tới nước này, còn ẩn nấp làm người ta không thể phát hiện, đã không thể dùng khủng bố để hình dung.
Người toàn thân đầy lỗ máu vừa rồi, là bị người chơi đao này dùng một đao đánh bị thương, Mạc Phàm cũng không ngoại lệ.
Bên ngoài sân đấu, nam tử của Thần Nông Tông và lão giả tóc bạc của Thiên Cơ Các đều lắc đầu.
Nam tử kia cũng hơi nhếch miệng cười tà mị, đột nhiên trường đao như một đạo laser đâm về phía Mạc Phàm.
- Thiên Hạc Vạn Sát.
Anh ta vừa động, tất cả đao khí cũng động theo, toàn bộ đều đâm về phía Mạc Phàm.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, giống như không nhìn thấy những đao khí này.
- Mời hai vị lui ra xa một chút, nếu không thương tổn tới hai vị thì không hay lắm đâu.
Mạc Phàm nói với lão giả Thiên Cơ Các và nam tử của Thần Nông Tông.
Hai người nhíu mày, tuy không rõ ý của Mạc Phàm nhưng vẫn lùi ra xa.
Mạc Phàm vung tay, Cửu Tinh bay lên giữa không trung.
ồ ầ ể ắ ố ểĐồng thời linh khí tràn đầy trong cơ thể hắn đột nhiên ngoại phóng, giống như nước biển dậy sóng.
Cự kiếm kình thiên lần lượt xuất hiện xung quanh Cửu Tinh, mỗi một cự kiếm đều dài hai ba mươi thước, chỉ trong chớp mắt đã có ở khắp trên không đệ thập cung.
Không chỉ như vậy, kiếm ý khổng lồ khiến tim người ta đập nhanh xuất hiện.
Bất luận là bên ngoài đấu cung, hay là người ở đấu cung khác đều thay đổi sắc mặt, nhìn về phía đấu cung chỗ Mạc Phàm.
Tham gia hải tuyển đều là tu sĩ Kim Đan, cảnh giới này mà có linh khí cường đại như vậy, rất không đơn giản.
Không chỉ bọn họ, tươi cười trên mặt nam tử dùng đao cũng cứng đờ.
Anh ta nhìn nhầm rồi, Mạc Phàm rất mạnh.
Nhưng mà…
- Tiểu tử, ngươi ra tay muộn rồi.
Nam tử cười lạnh lùng, trường đao trong tay đã tới trước người Mạc Phàm.
Tất cả đao khí như hải nạp bách xuyên, nhập vào trong bả đao trên tay nam tử kia, ánh đao nhoáng lên một cái, đao khí ngưng tụ tới mức tận cùng gần như muốn mở đường toàn bộ đâm về phía tim Mạc Phàm.
- Muộn sao? Đối phó ngươi không bao giờ là muộn.
Mạc Phàm lắc đầu, một tay nhanh như tia chớp nắm lấy thanh trường đao kia.
Nam tử thấy Mạc Phàm dùng tay không nắm lấy trường đao của anh ta, thì cười khinh thường.
Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm có bản lĩnh thế nào, ai ngờ chỉ là mãng phu, bỏ kiếm không cần, trái lại dùng tay nắm lấy đao của anh ta.
- Tiểu tử, ngươi có thể đi chết đi.
Ánh đao nhoáng lên một cái, mang theo đao phong sắc bén tới trước người Mạc Phàm.