Mọi người rời đi không lâu, trên Ma Hồ.
Bên trong thi thể Nghịch Thủy Hàn, một viên cầu màu lam đầy Ma Văn, to bằng quả đấm bay từ trong ra.
Viên cầu màu lam này mới bay ra, Ma Văn ở phía trên sáng lên, một vùng gợn sóng lập tức xuất hiện trong không gian.
Giữa gợn sóng, một bàn tay trắng nõn vươn ra, nắm lấy viên cầu màu lam kia rồi rút tay lại.
Cùng lúc đó, ở cực bắc chi địa của Ma Long Tinh, tận cùng một vết nứt vạn năm, có một mỹ phụ mặc cung trang màu trắng ngồi trên đài sen do huyền băng tạo ra.
Mỹ phụ này nhìn như khoảng 30 tuổi, tóc dài được búi cao, gương mặt lạnh lùng có thể được xưng tụng là tuyệt sắc, nhưng khóe mắt và khóe miệng hơi nhếch lên khiến người ta cảm thấy vô cùng hung ác.
Một tay mỹ phụ này duỗi về phía hư không, thứ bà ta cầm trong tay đúng là viên cầu màu lam.
Bà ta nhìn viên cầu đầy vết rạn, lông mày như lá liễu nhíu chặt, trong đôi mắt xếch tràn đầy sắc bén.
- Phế vật.
Hai chữ truyền từ miệng bà ta ra, giọng nói không tính là rất to.
Nhưng trong vết rạn lập tức nổ tung, sơn phong ở trong vết rạn lay động không thôi, giống như sắp sập xuống.
Dưới động tĩnh lớn như vậy, cửa đá vết nứt mở ra, một nam tử tóc bạc vội vàng đi vào.
- Chủ nhân, có chuyện gì vậy ạ?
- Ngươi nhìn xem.
Mỹ phụ ném viên cầu trong tay, viên cầu bay về phía tay nam tử tóc bạc, lúc này bà ta mới thu liễm khí tức bạo loạn trên người.
- Tên tiểu tử Nghịch Thủy Hàn bị người ta giết chết, kẻ nào lớn gan như vậy?
Nam tử tóc bạc nhìn viên cầu màu lam, đôi mắt đảo liên tục nói.
Viên cầu màu lam này là Băng Phượng Đảm trong truyền thuyết, xuất hiện trong tay chủ nhân ông ta, vậy chỉ có một khả năng, Nghịch Thủy Hàn chết rồi.
- Là người nào ta không biết, nhưng xem ra là cao thủ thuộc tính băng, còn là người tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông.
Mỹ phụ liếc Băng Phong Đảm một cái, nhìn vết rạn ở phía trên nói.
Vết rạn trên Băng Phong Đảm là bị một đạo băng hàn chi khí rất mạnh chém, có thể chém được đạo băng hàn chi khí này tất nhiên không phải kẻ yếu.
Nghịch Thủy Hàn gây thù không ít ở Thiên Long Thành, không có mấy người có tu vi băng hàn chi khí mạnh hơn Nghịch Thủy Hàn, có cũng bị Nghịch Thủy Hàn xử lý xong, có lẽ người kia là người tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông.
- Người tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông, vậy ý của chủ nhân là?
Trong mắt nam tử tóc bạc lóe lên dị sắc, hỏi.
- Nếu tiểu tử này giết con ta, vậy để người này thay thế vị trí của con ta được rồi.
Mặt mỹ phụ lạnh như băng sương, lạnh lùng nói.
Giọng nói lạnh như băng, lập tức khiến tất cả khe hở trên vết nứt nhanh chóng biến mất.
Nếu là tu sĩ thuộc tính khác, bà ta sẽ băm đối phương ra vạn đoạn.
Nhưng là tu sĩ thuộc tính băng, còn là tu giả có thuộc tính băng mạnh hơn Nghịch Thủy Hàn, vậy thì khác rồi.
- Dạ, chủ nhân, ta sẽ lập tức đi làm.
Nam tử tóc bạc hơi cúi người với mỹ phụ, cung kính nói.
- Chuyện này thì không cần ngươi đi làm, ngươi dùng ngọc phù này đi liên hệ với một người, người đó sẽ biết làm thế nào, ta muốn tự mình ra tay, nhìn xem người giết con ta là ai, người của tông phái thế gia nào, vậy mà lớn mật như vậy.
Mỹ phụ đứng dậy, lấy một ngọc phù ra ném cho nam tử tóc bạc.
Băng Phong Đảm này cần thêm chút thời gian nữa, sẽ được luyện hóa hoàn toàn.
Nhưng lúc này Nghịch Thủy Hàn lại bị giết chết, thiếu chút nữa Băng Phượng Đảm bị hủy, tâm huyết mấy trăm năm của bà ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Cho nên bà ta phải tự mình ra tay mới được.
- Chủ nhân, người ra tay như vậy có phải quá coi trọng tiểu tử kia rồi không?
Nam tử tóc bạc nhận ngọc phù, cau mày nói.
Nghịch Thủy Hàn khiến Thiên Long Thành nghe mà thay đổi sắc mặt, nhưng chỉ thường thôi trong mắt ông ta.
Người giết Nghịch Thủy Hàn, không có bao nhiêu uy hiếp đối với ông ta, càng không nói tới chủ nhân của ông ta.
- Thế nào, ngươi có ý kiến à?
Mỹ phụ nhíu chặt mày, bất mãn hỏi.
Sắc mặt nam tử tóc bạc lập tức thay đổi, vội vàng quỳ trên đất.
- Tiểu Bạch không dám, ta lập tức đi liên lạc với người này.
Nam tử tóc bạc không dám nói gì, vội vàng rời khỏi vết nứt.
Mỹ phụ hừ lạnh một tiếng, sắc bén trong mắt tỏa ra bốn phía nhìn về phía Thiên Long Thành.
…
Thiên Long Thành, trong mười ngày kế tiếp Mạc Phàm gần như không rời khỏi Thiên Long Thành, đều trải qua ở tửu lâu.
Lý Thanh Thành, Long Vạn Sinh và một người đứng đầu Thiên Long Thành từng tới nhiều lần, hắn ngoại trừ gặp Lý Thanh Thành và Long Vạn Sinh một lần, hàn huyên vài câu ra, những người khác đều được hắn từ chối với lý do bế quan chế thuốc.
Trong mười ngày này, quả thật Lý Thanh Thành phái tin về nội đan của Huyền Vũ vạn năm.
Nhưng những nơi có nội đan của Huyền Vũ vạn năm đều cách Ma Long Tinh quá xa.
Cho dù là nơi gần nhất, cũng cần đi một tháng.
Đợi hắn qua đó, có thể đạt được hay không thì không biết, hắn không có biện pháp tới Thần Nông Tông trước khi kết thúc hải tuyển của Thần Nông Tông, như vậy mất nhiều hơn được.
Vạn Thọ Đan chỉ là một phương án phòng bị tuyển chọn, không cần thiết bắt buộc phải có.
Hắn cũng không sốt ruột, nội đan của Huyền Vũ vạn năm là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu có được tin tức trong thời gian ngắn, vậy không phải là thứ rất hiếm có.
Dù sao hắn đã lấy được vị trí thứ 9, còn cần chút thời gian, đại khái có thể đợi lấy xong vị trí số 1.
Hắn không nhàn rỗi, hai tay hắn vũ động, một đám mật văn đánh và trong mắt phong ấn tàn hồn của Ma Long.
Một ngày Ma Long chưa được phong ấn hoàn toàn, con mắt này của hắn sẽ không nhìn thấy, cũng không thể sử dụng bí pháp Hồng Liên khác, chuyện này rất bất lợi với hắn.
Nhưng một khi phong ấn xong, ngoại trừ bí pháp Hồng Liên ra, hắn còn có thể thường xuyên phóng thích tàn hồn Ma Long ra.
Tuy với tinh lực của hắn hiện giờ, không có biện pháp chống đỡ tàn hồn của Ma Long xuất hiện rất lâu, dù sao đây là tàn hồn của Ma Long Đại Thừa, cần tiêu hao con số không phải bình thường.
Nhưng coi như là một đại sát khí của hắn.
Trong mười ngày, có không biết bao nhiêu mật văn đánh vào trong mắt hắn.
- Ngưng.
Hắn khẽ quát một tiếng, Hồng Liên trong mắt lập tức như đóa liên hoa chậm rãi khép lại.
Rất nhanh, liên hoa biến thành một nụ hoa, mắt hắn nhắm lại rồi mở ra, cuối cùng nụ hoa biến mất vào sâu trong đồng tử của hắn, cảnh tượng trong tửu lâu lập tức xuất hiện trong mắt hắn.- Thành.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.
Tuy còn chưa có tin về nội đan của Huyền Vũ vạn năm, nhưng ít nhất đã phong ấn tàn hồn của Ma Long kỹ rồi.
Hắn lấy mấy Trận Bàn ra, tạm thời bố trí một số trận pháp ở xung quanh, muốn thử tác dụng của phong ấn một lần xem.
“Cốc cốc cốc!”
Theo vài tiếng gõ cửa, giọng nói của Mạnh Vô Kỳ vang lên bên ngoài.
- Công tử, Long Vạn Sinh Long tiên sinh tới, nói là có việc gấp tìm công tử.
- Có nói là chuyện gì không?
Mạc Phàm nhíu mày hỏi.
- Ông ta không nói rõ, chỉ đưa cho ta một thứ, nói công tử nhìn sẽ biết ngay thôi.
Mạnh Vô Kỳ nâng một thứ lên, nói.
Mạc Phàm nheo mắt lại, thứ trong tay Mạnh Vô Kỳ lập tức xuất hiện trong mắt hắn.