Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Đông Phương Sóc mới nói xong, Mạnh Vô Kỳ lập tức nhíu mày lại, đám Mạnh Vô Tình và Hắc Bạch Vô Thường thì hơi nhếch miệng, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ vui vẻ.  

             Nhất là Mạnh Vô Tình, mặt như đóa hoa mới nở, cuối cùng trò hay cũng bắt đầu.  

             - Mạc Phàm, ngươi giải trừ Sinh Tử Phù Luân Hồi trên người ta, ta có thể bảo Hắc Bạch Vô Thường lấy một phần Hoa Vĩ Long giúp ngươi.  

             Mạnh Vô Tình cười âm hiểm nói.  

             Với uy danh của Mạnh gia bọn họ và thực lực của Hắc Bạch Vô Thường, lấy hết Hoa Long Vĩ thì hơi khó, lấy một phần thì còn được.  

             - Hơn nữa ta đảm bảo sau khi ngươi giải trừ Sinh Tử Phù Luân Hồi cho ta xong, ta tuyệt đối không truy giết các ngươi, sẽ để các ngươi tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông, thế nào?  

             Mạnh Vô Tình bổ sung thêm.  

             Đợi lão tổ nhà bọn họ giải trừ Sinh Tử Phù giúp anh ta, không biết phải tới khi nào, dù sao lão tổ nhà bọn họ quản lý tinh vực phía Nam của Thần Nông Tông, phương pháp nhanh nhất là bảo Mạc Phàm giải trừ giúp anh ta.  

             Mà hiện giờ, là lúc tốt nhất để bàn điều kiện với Mạc Phàm.  

             Có tu sĩ Hóa Thần dọn sân, nếu Mạc Phàm không đồng ý với điều kiện của anh ta, ngay cả cơ hội nhìn thấy Hoa Vĩ Long đều không có, đã bị mời ra ngoài.  

             Còn đánh cược giữa anh ta và Mạc Phàm, đã không còn bất luận ý nghĩa gì.  

             - Không cần.  

             Mạc Phàm không thèm để ý lời Mạnh Vô Tình nói, hắn lắc đầu nói thẳng.  

             Mạnh Vô Tình thấy Mạc Phàm không đồng ý, cười khinh thường.  

             - Đến khi bọn họ ngăn trước Hoa Vĩ Long, lời nói của ta mới có tác dụng.  

             Mạc Phàm không đồng ý cũng không sao, Mạc Phàm thông qua mười mấy Truyền Tống Trận, từ ngàn dặm xa xôi tới Ma Long Tinh, chắc chắn Hoa Vĩ Long rất quan trọng đối với Mạc Phàm.  

             Đợi Mạc Phàm vô duyên với Hoa Vĩ Long, chắc chắn sẽ tới cầu xin anh ta.  

             Hiện giờ chỉ xem giữa anh ta và Mạc Phàm, ai có thể duy trì bình thản.  

             - Vậy ngươi muốn chết, hay là cút?  

             Đông Phương Sóc còn chưa mở miệng, Bộ Kinh Phàm tu sĩ nửa bước Hóa Thần nhíu mày, chen miệng nói.  

             Một tu sĩ Kim Đan mà thôi, nếu là người Mạnh gia còn có tư cách ở đây, nếu không phải người Mạnh gia, cũng muốn phân một chút nước canh, nghĩ đơn giản quá nhỉ.  

             - Ta không chọn chết hay cút, ta muốn toàn bộ Hoa Vĩ Long.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lạnh lùng nói.  

             - Cái gì?  

             Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan, không có quan hệ gì với Mạnh gia, vốn không có mấy người chú ý.  

             Mạc Phàm vừa nói câu này xong, gần như tất cả mọi người ở trên núi đều nhíu mày, ánh mắt bất thiện nhìn Mạc Phàm.  

             Một Hoa Vĩ Long chỉ lớn như vậy, Hoa Vĩ Long trên ngàn năm chỉ dài một mét, bọn họ có nhiều người như vậy phân ra, mỗi người cũng không được bao nhiêu.  

             Mạc Phàm là một tiểu tử vô danh, mở miệng là nói muốn toàn bộ, khẩu khí không nhỏ đâu.  

             Ngay cả Mạnh Vô Tình cũng lộ ra vẻ bất ngờ, sau đó cười nham hiểm.  

             Anh ta cũng không dám nói lấy đi hết, vậy mà Mạc Phàm mở miệng lại muốn toàn bộ, cậu ta nghĩ mình là đệ tử hạch tâm nội môn của Thần Nông Tông à, hay là hậu nhân của đệ tử Bạch gia liếc mắt một cái diệt Ma Long?  

             Anh ta không nói gì, Mạc Phàm như vậy không còn gì tốt hơn, Mạc Phàm đắc tội càng nhiều người, anh ta càng dễ bàn điều kiện với Mạc Phàm.  

             - Toàn bộ Hoa Vĩ Long, tiểu tử, ngươi lấy đâu ra khẩu khí lớn như vậy?  

             Đông Phương Sóc nheo mắt, cười mỉa nói.  

             Ông ta là một tu sĩ Hóa Thần, đều phải thỏa hiệp với những người này, Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé cũng dám nói như thế.  

             - Chỉ dựa vào mấy người hợp lực lại, đều không có biện pháp lấy được Hoa Vĩ Long này, mà ta thì có thể.  

             Mạc Phàm không thèm nhìn Đông Phương Sóc, trong mắt hắn lóe sáng lam quang nhìn cây khô kia, nói.  

             Sắc mặt không ít người khó coi, nhìn về phía cái cây khô với vẻ thận trọng.  

             - Chẳng lẽ trong hang có thứ gì khác?  

             - Đừng nghe tiểu tử này nói linh tinh, ta thấy nên giết tiểu tử này trước thì hơn, tránh để tiểu tử này quấy rối.  

             Một đệ tử trong đám người của Thiết Kiếm Môn chậm rãi rút kiếm ở sau lưng ra, lạnh lùng nói.  

             Hoa Vĩ Long am hiểu ẩn nấp và huyễn thuật, tốc độ rất nhanh, nhưng tấn công không mạnh.  

             Tu sĩ Hóa Thần đều ở đây, còn không bắt được một Hoa Vĩ Long, đùa giỡn gì thế?  

             - Ta cảm thấy đúng đó, nhưng khoan hãy giết tiểu tử này, không phải tiểu tử này nói chúng ta không lấy được sao, chém hai tay hai chân của cậu ta, rồi ném cậu ta vào trong cây khô thử xem, bên trong ngoại trừ Hoa Vĩ Long ra còn thứ gì khác không.  

             Bộ Kinh Phàm cười lạnh lùng, lộ ra hàm răng trắng.  

             Bên ngoài Ma Long Tinh nhìn như tổ chim, quả thật dưới nền đất không khác gì tổ chim lắm, ma khí và ma thú ra từ trong những sào huyệt này.  

             Trừ chuyện đó, bên trong còn có không ít không gian liệt phùng và không gian tuyền qua.  

             Không ai biết bên trong có thứ gì, cho nên trong tình hình chung, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không ai chui vào trong nền đất ở Ma Long Tinh, cho dù là tu sĩ Hóa Thần cũng vậy.  

             Đây là nguyên nhân vì sao một tu sĩ Hóa Thần và một tu sĩ nửa bước Hóa Thần đều ở ngoài đợi.  

             - Chủ ý này không tệ, ta cảm thấy có thể thử một lần, nhưng không cần phải ném cậu ta vào trong cây khô, như vậy sẽ dễ dọa Hoa Vĩ Long chạy mất, để lại một tay cho cậu ta, đợi Hoa Vĩ Long đi ra, để cậu ta lấy Hoa Vĩ Long giúp chúng ta.  

             Lông mày Đông Phương Sóc giãn ra, nói tiếp.  

             Ông ta cảm ứng được Hoa Vĩ Long đã bị Dẫn Yêu Tán mê hoặc, sắp ra ngoài rồi.  

             Nhưng ông ta có thể lấy được hay không thì khó mà nói.  

             Lúc trước từng có một chuyện, hai tu sĩ Hóa Thần vây bắt Hoa Vĩ Long còn chết, bởi vì Hoa Vĩ Long này đạt thành quan hệ sống lại với một ma thú Hóa Thần kỳ.  

             Hai tu sĩ Hóa Thần này mới giành Hoa Vĩ Long tới tay, còn chưa rời đi đã bị ma thú phát cuồng giết chết.  

             Hiện giờ những người khác đều rút lui, không ai thích hợp làm con mồi hơn Mạc Phàm.  

             Nếu không có ma thú thì tốt, nếu có, bọn họ cũng có thể thoát được một kiếp.  

             - Tiểu tử này giao cho ta.  

             Một đệ tử của Thiết Kiếm Môn rút kiếm ra cười tàn nhẫn, giẫm lên không khí đi về phía Mạc Phàm, thiết kiếm trong tay xẹt qua một đạo hỏa hoa trong không khí.  

             Thấy người này sắp đi tới, vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ vô cùng lo lắng, nơi này không phải Viêm Dương Thành, tu sĩ Hóa Thần ở nơi này cũng không phải là Phương đại sư, lần này phiền phức rồi.  

             - Mạc Phàm, những lời ta vừa mới nói, ngươi có suy nghĩ lại hay không, bây giờ ngươi gật đầu còn kịp, nếu không ta chỉ có thể cứu ngươi, không lấy được Hoa Vĩ Long đâu.  

             Mạnh Vô Tình cười đắc ý, nhân cơ hội nói.  

             Chuyện này còn thuận lợi hơn anh ta nghĩ một chút, Mạc Phàm không gật đầu sẽ không còn đường sống rút lui, mà trở thành con mồi của những người này.  

             Chỉ cần Mạc Phàm gật đầu, một câu của anh ta có thể cứu Mạc Phàm.  

             - Ngươi chuẩn bị ở đây một năm đi.  

             Mạc Phàm lắc đầu cười, trên mặt không có chút biểu cảm.  

             Hắn không đồng ý điều kiện của Mạnh VôTình, cũng có thể đạt được Hoa Vĩ Long này, hắn hợp tác với Mạnh Vô Tình giải Sinh Tử Phù Luân Hồi, mà chỉ đạt được một phần, chuyện như vậy dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nên làm thế nào.  

             - Ngươi?  

             Vẻ mặt Mạnh Vô Tình khó coi, anh ta còn chưa mở miệng, đệ tử của Thiết Kiếm Môn còn chưa tới trước người Mạc Phàm.  

             Đúng lúc này, không biết người nào kêu lên.  

             - Hoa Vĩ Long ra ngoài rồi.
 

Advertisement
';
Advertisement