Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Hửm?  

             Mạnh Hữu Vi nhíu mày.  

             Đám Mộ Dung Yến cũng như vậy, sau đó lắc đầu cười.  

             - Tiểu tử, ngươi là một người từ Hạ giới tới, muốn tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông, vẫn nên nghĩ kỹ thì hơn.  

             Vương Kiếm vuốt râu, nói với vẻ rất có thâm ý.  

             Người trẻ tuổi có tinh thần xông pha là tốt, nhưng mặc kệ hậu quả mà tiến về trước, chỉ biết mất nhiều hơn được, thậm chí sẽ chết.  

             Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Vương Kiếm một cái.  

             - Ngươi nói nhiều lắm.  

             Mấy chữ này vừa vang lên, Vương Kiếm lập tức nheo mắt lại, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.  

             Mạnh Hữu Vi nói chuyện với ông ta như vậy, ông ta không có gì để nói, bởi vì Mạnh Hữu Vi là thành chủ.  

             Mạc Phàm chỉ là một người từ Hạ giới tới, vậy mà cũng làm càn như thế.  

             - Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?  

             Vương Kiếm trầm giọng nói.  

             Mạc Phàm không để ý tới Vương Kiếm, hắn nhìn lướt qua khu vực săn bắn.  

             - Là người nào giết được nhiều yêu thú hơn, thì danh ngạch là của người đó đúng không?  

             Mạc Phàm hỏi.  

             Tất nhiên hắn nhìn ra những người này muốn đối phó với Mạnh Hữu Vi, nhưng chuyện này không liên quan tới hắn, hắn chỉ cần lấy được danh ngạch hải tuyển của Thần Nông Tông.  

             - Không sai, nếu Mạc công tử không có vấn đề, có thể đi xuống, lát nữa sẽ có yêu thú thêm vào.  

             Mạnh Hữu Vi suy nghĩ một lát nói.  

             Khi nói chuyện, ông ta giơ tay về phía khu vực săn bắn nắm lấy, trận pháp lập tức sáng lên, một cánh cổng xuất hiện ở trong không trung.  

             Mạc Phàm nhìn thấy đại môn kia, muốn tiến vào trong.  

             - Thành chủ, giết yêu thú quá phiền phức, hay là như vậy đi, bảo những người dự thi ra ngoài, sau đó đuổi 50 yêu thú Nguyên Anh kỳ vào trong khu vực săn bắn, nếu tiểu tử này có thể giết 50 yêu thú Nguyên Anh, vậy danh ngạch này là của tiểu tử kia, thế nào?  

             Mộ Dung Yến mở miệng.  

             Không phải Mạc Phàm là người trảm 40 trong truyền thuyết sao, vậy giết một yêu thú thử xem.  

             Nếu thật sự là vậy, ông ta cũng không còn gì để nói.  

             Nếu không danh ngạch này ông ta định rồi.  

             - Mộ Dung đô đốc, như vậy không hay lắm đâu, Tiểu Phi chỉ giết được một yêu thú Nguyên Anh mà thôi, vì sao người ta tiến cử phải giết 50 yêu thú Nguyên Anh.  

             Mạnh Vô Kỳ trầm giọng nói.  

             Quả thật Mạc Phàm giết được 40 tu sĩ anh ta dụ tới, nhưng những người đó cộng lại còn không bằng 20 yêu thú Nguyên Anh, rõ ràng là Mộ Dung Yến muốn hố Mạc Phàm.  

             - Sao ngươi không bảo Mộ Dung Phi giết 50 yêu thú Nguyên Anh?  

             Mạnh Hữu Vi cũng nói.  

             Đừng nói là Mạc Phàm, cho dù là người ở đây, cũng không có ai có bản lĩnh một mình giết 50 yêu thú Nguyên Anh.  

             - Chuyện này sao, không phải vị công tử này có bản lĩnh trảm 40 à, không chỉ có ta, chỉ sợ tất cả mọi người đều muốn nhìn xem thực lực một trảm 40 thế nào?  

             Mộ Dung Yến nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, nói.  

             - Không sai, vị công tử này không ngại thử xem, nếu 50 yêu thú Nguyên Anh không được, có thể đổi thành 40, đương nhiên nếu như vẫn không được, ít hơn chút nữa cũng không sao.  

             Vương Kiếm mới ngậm miệng lại mở miệng nói, trên mặt ông ta đều là trêu tức.  

             Cho dù bọn họ gặp phải nhiều yêu thú Nguyên Anh như vậy, cũng phải sử dụng vũ khí công thành để đối phó, sẽ không xông lên dễ dàng.  

             Nếu không chắc chắn sẽ hữu tử vô sinh.  

             Ông ta rất muốn biết, Mạc Phàm sẽ ứng phó thế nào.  

             - Vị công tử này, hay là ngươi thử một lần nhé?  

             Có người mở miệng nói.  

             … T  

             rong lúc này, không ít người có biểu cảm xem diễn trò không chê lửa cháy to, nhao nhao nhìn về phía Mạc Phàm.  

             - Các ngươi…  

             Mạnh Vô Kỳ đập bàn đứng dậy, nhưng không biết nên nói gì.  

             - Mạc công tử, ngươi xem chuyện này?  

             Mạnh Hữu Vi cũng nhíu mày, dời mắt nhìn về phía Mạc Phàm.  

             Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, hắn liếc mắt nhìn Mộ Dung Yến một cái, sau đó lông mày hắn nhíu lại.  

             Trên người Mộ Dung Yến ngoại trừ linh khí lưu chuyển ra, còn có một ấn ký xuất hiện trong mắt hắn.Ký hiệu kia không phải là ký hiệu gì khác, đúng là Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú của Ngạo Nhật Sơn Tông.  

             Nhưng chú này khác với chú trong cơ thể hắn, trong cơ thể hắn là chú giết người của Ngạo Nhật Sơn Tông mới có, mà trên người Mộ Dung Yến là chú chủ tớ, chỉ có nô bộc của Ngạo Nhật Sơn Tông mới có, giống như phó bài Mạnh Vô Kỳ lấy ra lúc trước.  

             - Ngươi muốn nhìn thực lực của ta sao?  

             - Nếu ngươi không muốn cũng không sao, chúng ta sẽ không ép buộc, chúng ta có thể dựa theo quy củ lúc trước, nhưng ngươi tới quá muộn, vì công bằng cho những người khác, thành tích của ngươi phải gộp lại mới được, ngươi thấy như vậy được không?  

             Mộ Dung Yến giả bộ là người hiền lành, giả mù sa mưa nói.  

             - Đánh gộp lại sao?  

             Mạc Phàm lắc đầu cười.  

             Như vậy cho dù thêm 200 yêu thú vào, hắn giết sạch hết cũng chỉ tính là 20 con, có lẽ cuối cùng danh sách cũng không là của hắn.  

             - Nhất định phải giết yêu thú Nguyên Anh sao?  

             Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

             - Không nhất định, chỉ cần khiến bọn chúng không có lực chống cự là được, nhưng dù sao bọn chúng cũng là yêu thú, nhìn thấy nhân loại có khả năng sẽ không để ngươi có thời gian khắc họa trận pháp.  

             Mộ Dung Yến cười nói.  

             Nếu ông ta biết chuyện về Mạc Phàm, chắc chắn biết Mạc Phàm dựa vào chín chữ trảm 40.  

             - Không cần khắc họa trận pháp, ngươi thả 100 yêu thú Nguyên Anh vào đi, nếu các ngươi có thể đuổi được nhiều yêu thú Nguyên Anh vào như vậy.  

             Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.  

             Nói xong hắn chui vào đại môn do Mạnh Hữu Vi mở ra, tiến vào trong khu vực săn bắn.  

             Xung quanh, bao gồm cả Mạnh Vô Kỳ trong đó đều sửng sốt, có mấy người còn nuốt nước bọt.  

             - 100 yêu thú Nguyên Anh sao?  

             Cho dù là cao thủ Hóa Thần, cũng không dám nói giết 100 yêu thú dễ dàng.  

             Nếu bị trên trăm yêu thú Nguyên Anh bao vây tấn công, tu sĩ Hóa Thần cũng phải trốn đi.  

             Dù sao có nhiều yêu thú Nguyên Anh như vậy, là cao thủ Hóa Thần cũng sẽ bị thương, hơi lơ là sẽ tử vong.  

             Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan, vậy mà tuyên bố đối phó với 100 yêu thú Nguyên Anh.  

             - Thành chủ, trong rào chắn không có đủ 100 yêu thú Nguyên Anh, cho dù tạm thời đuổi ra, nhiều yêu thú Nguyên Anh như vậy rất có khả năng sẽ phá khu vực săn bắn.  

             Ở bên cạnh Mạnh Hữu Vi, vẻ mặt Đồng Hổ xấu hổ nói.  

             - Mộ Dung đô đốc, hay là bỏ vào 100 tu sĩ Nguyên Anh nhé?  

             Mạnh Hữu Vi hỏi.  

             - Đồng Hổ, trong rào chắn còn bao nhiêu yêu thú Nguyên Anh?  

             Sắc mặt Mộ Dung Yến khó coi, hơi khó chịu hỏi.  

             Ý đồ ban đầu của ông ta là khiến Mạc Phàm run sợ, không ngờ Mạc Phàm yêu cầu 100 yêu thú Nguyên Anh, không thể nghi ngờ chuyện này như tát vào mặt ông ta một cái.  

             Càng đáng giận chính là, trong khu vực săn bắn không có nhiều yêu thú Nguyên Anh như vậy, chuyện này càng khiến ông ta đâm lao phải theo lao.  

             - Khoảng 50 con.  

             Đồng Hổ nói.  

             - 50 là đủ rồi, bảo người khác ra hết cả đi, cho 50 yêu thú Nguyên Anh kia phục dùng Nộ Yêu Đan, sau đó thả vào trong khu vực săn bắn.  

             Mộ Dung Yến lạnh giọng nói.  

             Nộ Yêu Đan là một loại đan dược không chỉ khiến yêu nguyên của yêu thú bạo tăng, còn khiến yêu thú mất đi lý trí lục thân bất nhận, một khi phục dùng thứ này, yêu thú Nguyên Anh sẽ vô cùng cuồng bạo, 50 yêu thú không kém gì 100 yêu thú.  

             - Thành chủ, chuyện này hơi…  

             Đồng Hổ do dự, nhìn về phía Mạnh Hữu Vi.  

             - Đi đi, làm theo lời Mộ Dung đô đốc nói.  

             Mạnh Hữu Vi nhìn thoáng qua Mạc Phàm đang vào khu vực săn bắn, vẫy tay nói.  

             Trước mắt mọi người sáng lên, vẻ mặt không giống nhau.
 

Advertisement
';
Advertisement