Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Vương lão đệ nói không sai, ta cũng cảm thấy không cần thiết phải kéo dài thời gian nữa.  

             Nam tử họ Vương mới mở miệng, mấy người khác cũng đồng ý.  

             Ở giữa mọi người, Mạnh Hữu Vi mặc trang phục hoa lệ nheo mắt, không vội trả lời, ông ta liếc nhìn Mạnh Vô Kỳ ngồi ở phía sau.  

             - Vô Kỳ, người con nói còn chưa tới sao?  

             - Chuyện này, con đã bảo Đồng thúc thúc đợi ở nơi người đó bế quan, chỉ cần cậu ấy vừa xuất quan, sẽ lập tức dẫn cậu ấy tới đây, Đồng thúc thúc nói hôm nay người kia sẽ xuất quan, cho nên có khả năng lúc này đang trên đường tới.  

             Mạnh Vô Kỳ nhìn thoáng qua cửa vào, giải thích.  

             Mạnh Hữu Vi lắc đầu, trong mắt xuất hiện vẻ thất vọng.  

             - Nếu trước khi săn bắn kết thúc cậu ta còn chưa tới, tự con nhìn rồi làm đi.  

             Ông ta vốn định giữ danh sách này cho Mạnh Vô Kỳ, cả Viêm Dương Thành sẽ không có ai nói không, nhưng thực lực của Mạnh Vô Kỳ quá kém, chỉ có thể tặng danh sách này cho người khác.  

             Còn người mà Mạnh Vô Kỳ tìm tới, nếu có thể tiến vào Thần Nông Tông thông qua Viêm Dương Thành bọn họ, sẽ có ưu đãi với Viêm Dương Thành bọn họ, nhưng đây không phải chuyện ông ta có thể mở miệng tùy ý.  

             Tuy ông ta là thành chủ, có quyền nói nhất định, nhưng không phải một tay che trời, nhất là ở nơi có khả năng có yêu thú, Ma Tộc đột kích bất cứ lúc nào.  

             Nếu khiến những gia tộc khác bất mãn, bọn họ giận dữ không thèm phòng thủ, vậy chuyện sẽ ầm ĩ lớn rồi.  

             - Thúc thúc, có thể tạm dừng săn bắn này một lát hay không, đợi Mạc…  

             Sắc mặt Mạnh Vô Kỳ khó coi, vẫn nói.  

             Mạnh Hữu Vi hơi nhíu mày, thở dài trong lòng.  

             Ông ta vốn rất bất mãn với Mạnh Vô Kỳ, sở dĩ để Mạnh Vô Kỳ tới Tinh Hỏa Trấn một là vì Mạnh Vô Kỳ phạm phải sai lầm, hai là muốn Mạnh Vô Kỳ rèn luyện một thời gian, để Mạnh Vô Kỳ trưởng thành hơn.  

             Ai biết Mạnh Vô Kỳ không chỉ chọc thanh một trảm bốn mươi ở Tinh Hỏa Trấn, người thanh niên này còn khiến Mạnh Vô Kỳ bị nghẹn không có một chút ý kiến nào, ít nhất có thể khiến Mạnh Vô Kỳ biết ở Thiên Ngoại Thiên có nhân ngoại hữu nhân.  

             Nhưng xem ra phần trả giá này hơi lớn, Mạnh Vô Kỳ đã bị dọa hết sạch can đảm.  

             Ông ta không để ý tới Mạnh Vô Kỳ, dời mắt nhìn nam tử họ Mộ Dung.  

             - Yến lão đệ, ta cũng biết kết quả đã định, ngươi xem còn cần tiếp tục nữa không, nếu ngươi cũng cảm thấy không cần thiết, vậy vị trí đó là của Tiểu Phi rồi.Mộ Dung Yến hơi nhếch miệng, trong mắt hiện lên đắc ý.  

             Ông ta không thể so được với Mạnh Hữu Vi, chỉ là đô đốc, đây là tâm bệnh những năm gần đây của ông ta.  

             Nhưng con của ông ta lại khiến Mạnh Hữu Vi cam chịu, chuyện này khó mà không khiến ông ta vui.  

             Nhưng ông ta cũng không sốt ruột, mỉm cười nhìn Mạnh Vô Kỳ ở phía sau Mạnh Hữu Vi một cái.  

             - Thành chủ, không phải tiểu chất Vô Kỳ nói phải đợi một người sao, chúng ta đợi yêu thú bị giết hết cũng không sao, ngoài ra hiếm có cơ hội để những đứa bé chưa từng thấy máu rèn luyện, để bọn chúng chơi một lát đi, ngươi cảm thấy được không, Vô Kỳ?  

             Mạnh Hữu Vi nhíu mày, trên mặt lộ ra chút không vui, nhưng ông ta không mở miệng, bưng chén trà ở bên cạnh lên thổi vài hơi rồi uống.  

             Hai tay Mạnh Vô Kỳ để trên đùi nắm chặt lại, trong mắt hiện lên chút giận dữ.  

             Quả thật anh ta chỉ là cậu ấm, nhưng không có nghĩa anh ta không hiểu những lời Mộ Dung Yến nói.  

             Mộ Dung Yến rõ ràng là được tiện nghi còn muốn khiêu khích.  

             - Mộ Dung thúc thúc, ta tìm một vị cao thủ một trảm bốn mươi đại diện cho Viêm Dương Thành chúng ta tới tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông, nếu cậu ấy đến đây, có khả năng Tiểu Phi sẽ không nằm trong danh sách nữa, ta cảm thấy nên kết thúc thì hơn.  

             - Trảm bốn mươi, ngươi nói tên tiểu tử giết sạch những người ngươi dùng Mạnh Thường Lệnh gọi tới sao?  

             Mộ Dung Yến cũng không tức giận, trái lại cười nói.  

             Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, lập tức đứng dậy.  

             - Mộ Dung…  

             Không đợi hắn nói tên Mộ Dung Yến, đã bị Mạnh Hữu Vi đè ép bằng hai chữ lại.  

             - Làm càn, ai cho con lá gan này, mà dám nói chuyện với đô đốc Mộ Dung như vậy?  

             - Nhưng mà?  

             Mạnh Vô Kỳ nắm chặt tay, nhưng không biết nói gì cho phải.  

             Lúc anh ta không biết phải làm sao, không biết người nào kêu lên.  

             - Mau nhìn, Mộ Dung thiếu gia chém một yêu thú cấp Nguyên Anh.  

             Bao gồm Mạnh Vô Kỳ trong đó, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía khu vực săn bắn, vẻ mặt mọi người lập tức thay đổi.  

             Lúc này Mộ Dung Phi mặc đồ trắng đang ở trên một đầm nước, dưới chân anh ta là một yêu thú bán long bán giao bị chém thương tích đầy mình.  

             Yêu thú kia nổi giận thét lên một tiếng, một viên Yêu Anh trong cơ thể nó nổ tung, kim quang vạn trượng tỏa từ người nó ra.  

             Mộ Dung Phi không có ý rời đi, hai tay cầm trường kiếm đâm mạnh về phía yêu thú.  

             “Bùm!” một tiếng thật lớn vang lên, chấn nhiếp núi rừng.  

             Trong bụi đất, Mộ Dung Phi mặc đồ trắng đi từ trong ra, anh ta không có do dự, tiếp tục giết yêu thú trong rừng sâu.  

             Trên khán đài, nam tử họ Vương chỉ hơi do dự một lát, thì phản ứng kịp.  

             - Mộ Dung huynh che giấu thật kỹ, vậy mà lệnh lang có thực lực chém giết yêu thú Nguyên Anh kỳ, sớm biết như vậy ta sẽ không để nhi tử kém cỏi của ta tham gia rồi, hoàn toàn là tự rước lấy nhục.  

             Yêu thú đồng cấp đều mạnh hơn tu sĩ nhân loại không ít, nhất là đến Nguyên Anh kỳ, chênh lệch này càng lúc càng lớn.  

             Dù sao yêu thú ngoại trừ trí tuệ ra, các phương diện khác đều mạnh hơn nhân loại nhiều, đến Nguyên Anh kỳ, trí tuệ của bọn nó không kém nhân loại bao nhiêu.  

             Bình thường tu sĩ Nguyên Anh gặp yêu thú Nguyên Anh kỳ sẽ lập tức chạy trốn, càng không nói tới Kim Đan.  

             Vậy mà Mộ Dung Phi giết được yêu thú Nguyên Anh kỳ, không chỉ có thực lực trảm giai, còn chém được lưỡng trảm.  

             - Chuyện này, ta cũng vừa mới biết thôi, trước đây xú tiểu tử này không mạnh như vậy đâu.  

             Mộ Dung Yến giả bộ như mình không biết gì, nói.  

             - Đại đô đốc thật là, ngay cả tu vi thực của con mình cũng không biết.  

             Có người không thèm để ý lắm, nịnh nọt nói.  

             - Hổ thẹn, hổ thẹn rồi, gần đây luôn bận chuyện phòng ngự ở hội đấu giá Hỏa Thần, quả thật không để ý tới tiểu nhi, mong mọi người thông cảm.  

             Mộ Dung Yến ôm quyền nói.  

             Chỉ trong chớp mắt, một đám người gần như đã quên thành chủ Mạnh Hữu Vi ngồi ở giữa.  

             Mạnh Hữu Vi liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái, trong mắt ông ta hiện lên mất mát, chậm rãi đứng dậy nói:  

             - Phi lão đệ, ta thấy có thể kết thúc săn bắn rồi, danh ngạch kia là của Mộ Dung gia các ngươi.  

             Mộ Dung Yến mỉm cười, không chỉ không đồng ý, trái lại vội vàng ngăn cản Mạnh Hữu Vi.  

             - Đừng mà, thành chủ, Tiểu Phi nhà chúng tôi chỉ giết một con yêu thú mà thôi, tiểu tử Vô Kỳ tiến cử có thực lực một trảm 40, nếu người trảm 40 tham gia hải tuyển, khả năng trở thành đệ tử của Thần Nông Tông sẽ cao hơn một chút, đến lúc đó Viêm Dương Thành chúng ta sẽ có không ít tiếp viện, đây đều là chuyện tốt đối với Viêm Dương Thành chúng ta, ngoài ra ta nghe nói Vô Kỳ vì giữ mạng còn hứa đưa danh ngạch cho người ta, ngươi đưa danh ngạch cho Tiểu Phi con ta, không sợ người kia ra tay với Vô Kỳ à?
 

Advertisement
';
Advertisement