Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Trong phòng một tửu quán ở Tinh Hỏa Trấn, một người nam tử uy vũ cao lớn sắc mặt trắng bệch đẩy cửa vào.  

             Nhìn thấy nam tử này, hai nam một nữ trong phòng lập tức đứng dậy.  

             - Đại sư huynh, tiểu sư đệ đâu, có lấy được linh kiếm hay không?  

             Người phụ nữ trong đó hỏi.  

             Nam tử kia không nói gì, anh ta đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy bình rượu trên bàn lên uống.  

             Một hơi uống hết nửa bình, lúc này sắc mặt anh ta mới khá hơn một chút.  

             - Chúng ta không lấy được linh kiếm, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, sáng sớm ngày mai ta sẽ rời đi, trở về chuẩn bị săn bẳn ở Viêm Dương Thành, các ngươi rời đi hay ở lại hội đấu giá tìm cơ duyên, các ngươi tự nhìn rồi làm.  

             Nam tử nói.  

             Nói xong anh ta bắt đầu uống rượu tiếp.  

             - Sao lại thế này, chẳng lẽ tiểu sư đệ chết rồi, linh kiếm bị Âu Dương Tuyệt độc chiếm mang đi rồi?  

             Nam tử mặt sẹo bị Mạc Phàm giết tên là Âu Dương Tuyệt, anh ta là người mạnh nhất trong nhóm này, nhưng không tới mức dọa sợ nhóm người này như vậy.  

             Bốn sư huynh muội bọn họ hợp sức lại, chưa chắc không phải đối thủ của Âu Dương Tuyệt.  

             - Tiểu sư đệ chết rồi, Âu Dương Tuyệt cũng chết rồi.  

             Trong mắt nam tử hiện lên sợ hãi, nói.  

             - Sao có chuyện đó được, không phải tiểu tử có được linh kiếm chỉ có tu vi Kim Đan sao, sao có thể giết được Âu Dương Tuyệt?  

             Nam tử cao gầy trong hai nam tử kia cảm thấy khó hiểu, nói.  

             Âu Dương Tuyệt ở đó chém giết tu sĩ Kim Đan, cho dù không chết cũng lấy được linh kiếm sản sinh nội đấu, Âu Dương Tuyệt sẽ không bị giết dễ như vậy.  

             - Chẳng lẽ tình báo là giả?  

             Nữ tử kia nhíu chặt mày, hỏi tiếp.  

             Có thể khiến đại sư huynh của bọn họ thất thố như vậy, phần lớn là đã xảy ra biến cố, nếu Âu Dương Tuyệt cũng chết, nói lên người cầm kiếm không đơn giản.  

             - Quả thật tiểu tử kia chỉ là tu sĩ Kim Đan.  

             Nam tử nuốt nước bọt nói.  

             - Vậy có chuyện gì xảy ra vậy?  

             Ba người vốn hơi hiểu một chút, chỉ trong chớp mắt lại thấy mông lung rồi.  

             - Nhưng tiểu tử này có thực lực trảm 40, giết tất cả những người ra tay, nếu không phải ta ẩn nấp trong bóng tối, không lập tức ra tay, có khả năng ta cũng chết rồi.  

             Nam tử kia nói.  

             Khi nói chuyện, tay ôm bình rượu của anh ta không tự chủ được run lên.  

             Cho dù trong 40 người đó không phải đều là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng cho dù đổi tu sĩ Kim Đan thành tu sĩ Nguyên Anh, sẽ không chết, anh ta tuyệt không tin.  

             - Trảm 40?  

             Mắt ba người mở to, lập tức chết đứng tại chỗ, trong mắt đều là không thể tin được.  

             Trảm 40, đó là khái niệm gì, vậy mà bọn họ muốn cướp linh kiếm của người như vậy.  

             - Hơn nữa cậu ta còn không dùng linh kiếm kia, mà dùng một thanh kiếm khác.  

             Nam tử bổ sung thêm.  

             Không dùng linh kiếm, nếu đổi lại là linh kiếm, sẽ khủng bố tới cỡ nào?  

             - Cái gì?  

             Cơ thể ba người run lên, lập tức như bị sét đánh, mở miệng rất lâu mà không phát ra tiếng.  

             - Tiểu tử kia tên là gì?  

             - Mạc Phàm, từ Hạ giới tới.  

             Sắc mặt ba người thay đổi, một đêm không nói chuyện.  

             Không chỉ gian phòng này, chỉ chưa tới một canh giờ, tin tức tu sĩ Hạ giới trảm bốn mươi truyền khắp hội đấu giá Hỏa Thần.  

             - Sao có chuyện đó được, tu sĩ Hạ giới đều yếu như gà mà.  

             - Cho dù là tu sĩ có được lực trảm, cũng phải là Kim Đan đỉnh phong, cảnh giới Giả Anh, sao có thể là Kim Đan sơ kỳ?  

             - Đợi đám Tịnh Hỏa, Lôi Diệt trở về, ngươi hỏi một chút thì biết.  

             Một người trong đó tức giận nói.  

             Trong Tạo Hóa Đường, Nam Cung Thanh và Nam Cung Ly cũng nhận được tin.  

             - Gia gia, người trảm bốn mươi này có phải là Mạc công tử hay không?  

             Trong mắt Nam Cung Thanh hiện lên chút lo lắng, hỏi.  

             - Ngoại trừ tiểu tử kia ra, hẳn là nơi này không còn người khác có bản lĩnh như vậy.  

             Nam Cung Ly hừ lạnh một tiếng nói.  

             - Tiểu tử này đúng là ngại mệnh dài, vậy mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, đợi bị người ta giết chết đi.  

             Nam Cung Ly hơi bất mãn nói.  

             Sở dĩ ông ta nhục nhã Mạc Phàm, là vì Mạc Phàm quá tâm cao khí ngạo.  

             Ông ta từng gặp không ít đệ tử thế gia và đệ tử tông phái, phàm là người thành tài không phải nho nhã, thì căng chùng vừa phải.  

             Mạc Phàm cho ông ta cảm giác như tông chủ của thập đại tông môn, không ai bì nổi.  

             Ông ta định mỉa mai Mạc Phàm một phen, tránh để Mạc Phàm tham vọng quá cao, lầm lỡ tiền đồ.  

             Dù sao Mạc Phàm còn trẻ tuổi đã có được Tạo Hóa Ấn, đợi một thời gian nữa tiền đồ tuyệt đối không thể đo lường được.  

             Không ngờ lúc này mới qua bao lâu Mạc Phàm đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy, chuyện này chẳng khác nào muốn chết.  

             - Chuyện này, không có khả năng đâu?  

             Nam Cung Thanh hơi sửng sốt, vẻ mặt thay đổi nói.  

             - Không có khả năng, nha đầu, con quên tiểu tử kia từng nhắc con chuyện gì rồi sao?  

             Nam Cung Ly lắc đầu, bĩu môi nói.  

             - Nhắc nhở con chuyện gì?  

             Nam Cung Thanh suy nghĩ một lát, vẻ mặt mờ mịt.  

             - Nha đầu, có phải con bị tiểu tử kia hạ Mê Hồn Thuật rồi không?  

             Nam Cung Ly nhíu mày, bất mãn nói.  

             Lúc trước Nam Cung Thanh vô cùng thông minh, có bản lĩnh thấy qua sẽ không quên được, sau khi đạt được Tạo Hóa Chúng Sinh Ấn, thiên tư cao hơn trước không ít, ở Kỳ Sơn ít người so được.  

             ể ầ ấ ồNhưng từ khi Mạc Phàm tới, tiểu nha đầu này như mất hồn.  

             - Gia gia, đâu có, người nhanh nói đi, không phải người nói con phải đi ngủ rồi à?  

             Khuôn mặt Nam Cung Thanh lập tức đỏ lên, e lệ nói.  

             - Tên tiểu tử kia bảo con cẩn thận bị người ta phát hiện Tạo Hóa Ấn trên người, hẳn là cậu ta biết trình độ trân quý của Tạo Hóa Ấn, cậu ta bảo con che giấu Tạo Hóa Ấn, mình lại làm ra chuyện này, con cảm thấy Tạo Hóa Ấn của cậu ta sẽ che giấu được bao lâu?  

             Nam Cung Ly hỏi.  

             Ở Tu Chân giới nói công bằng thì công bằng, nói tàn nhẫn cũng tàn nhẫn.  

             Thiên tư trác tuyệt, linh cốt, huyết mạch, thần thông, tạo hóa bị đoạt ở đâu cũng có.  

             Tiểu Thanh là người của Nam Cung gia, nhưng có ông ta thủ hộ, cho dù công khai Tạo Hóa Chúng Sinh Ấn cũng không có ai dám động.  

             Mạc Phàm thì khác, một tiểu tử từ Hạ giới tới, ngang nhiên trảm 40, ở trong mắt không ít người trẻ tuổi, đây đều như một loại khiêu khích và thị uy.  

             Một khi Mạc Phàm trở thành mục tiêu công kích, Tạo Hóa Ấn trên người hắn sẽ không che giấu được bao lâu.  

             Một khi bị phát hiện, vậy đợi bị người ta cướp đi.  

             Nếu Mạc Phàm là đệ tử hạch tâm của tông môn thì không sao, nhưng hắn chỉ là một người từ Hạ giới tới.  

             - Không phải Mạc công tử có thể che giấu lực tạo hóa sao, chắc Mạc công tử không sao đâu?  

             Vẻ mặt Nam Cung Thanh hơi đổi, nói.  

             - Trừ phi cậu ta không dùng, nếu không sẽ bị người ta phát hiện, ngoài ra con thấy cậu ta dùng lực tạo hóa, nhưng so với Nam Cung Tử đường ca của con, sẽ có chênh lệch bao nhiêu?  

             - So với đường ca sao, có khả năng cho dù Mạc công tử sử dụng lực tạo hóa, cũng không động vào được một cọng lông tơ của đường ca?  

             Nam Cung Thanh suy nghĩ một lát nói.  

             Hiện giờ đường ca cô cũng là Kim Đan, nhưng thiên thuật toàn thân còn cao hơn lão tiền bối cảnh giới Hóa Thần của Nam Cung gia, tuy Mạc Phàm có Tạo Hóa Ấn, nhưng chênh lệch quá lớn.  

             - Như vậy được rồi, bây giờ con còn cảm thấy tiểu tử kia làm một chuyện rất chính xác không, tên tiểu tử kia nhìn có vẻ uy phong, phần lớn hiện giờ đang trốn ở nơi nào đó chữa thương.  

             Trảm bốn mươi, nghe thì vô cùng uy phong, thực ra không lợi hại như vậy, đơn giản là phải trả giá mới làm được.  

             - Vậy làm sao bây giờ, gia gia?  

             Nam Cung Thanh cắn môi nói.  

             - Kệ đi, con cho cậu ta lệnh bài đã là hết lòng rồi, cho dù chúng ta giúp cậu ta, sau này chuyện không may vẫn sẽ xảy ra, được rồi, chuyện của tiểu tử này dừng ở đây, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta về Kỳ Sơn.  

             Nam Cung Ly vẫy tay, không vui lắm nói.  

             Nam Cung Thanh nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt xoắn xuýt.
 

Advertisement
';
Advertisement