Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Bốn chữ vang lên, chín cổ tự trở nên sáng lên, lực hút vô cùng cường đại lập tức sản sinh.  

             Linh khí trong phương viên mười dặm xung quanh đã bị chín cổ tự hấp thu chỉ trong chớp mắt.  

             Không chỉ như vậy, những linh khí do đám tu sĩ xông về phía Mạc Phàm phóng thích ra, ở dưới lực hút cường đại này, giống như sắt gặp phải nam châm, trực tiếp bị hút đi.  

             Trừ chuyện đó ra, linh khí ở trong cơ thể bọn họ cũng không chịu nghe khống chế bị hút về phía cổ tự.  

             Chỉ trong chớp mắt, ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, trong mắt đều là không thể tin được.  

             - Sao lại thế này, sao lại có chuyện như vậy được?  

             Mấy người xông về phía Mạc Phàm trước kêu lên.  

             Bọn họ có để ý chín chữ trước người Mạc Phàm, có phần giống trận pháp, nhưng không giống lắm.  

             Cho dù là trận pháp, năng lực đơn giản như vậy có thể làm gì bọn họ.  

             Cho dù là trận pháp, cùng lắm chỉ có thể hút linh khí xung quanh.  

             ấ ể ể ố ồCó ai ngờ tới, mấy chữ này có thể hút cả lực lượng trong cơ thể bọn họ, chuyện này có chút khủng bố rồi.  

             Lực lượng bị hút đi, bọn họ sẽ không làm được gì.  

             Nhưng chuyện này còn chưa phải đáng sợ nhất.  

             Theo linh khí tụ tập về phía chín cổ tự, chín cổ tự nhanh chóng rời khỏi mặt đất, từng chữ đều mang theo lực lượng khiến tim người ta đập nhanh.  

             Chỉ là mấy chữ, nhưng giống như đẩy ngã bọn họ lên vùng hoang vu thượng cổ, đứng dưới thần sơn viễn cổ to lớn và mãnh thú viễn cổ, cảm giác vô lực, nhỏ bé, sợ hãi lập tức chen chúc mà ra.  

             Chín cổ tự này càng lúc càng sáng rộng, thể tích cũng càng ngày càng nhỏ, sau đó ngưng tụ thành một thanh trường kiếm như thủy ngân, quang mang sắc bén lóe lên trên trường kiếm.  

             Chuyện này còn chưa xong, trường kiếm nhất biến nhị, nhị biến tam, tam biến vô số.  

             Chỉ trong phút chốc đã che kín không gian trước người Mạc Phàm, hình thành một đạo màn kiếm.  

             Tuy những kiếm này không đâm lên người bọn họ, nhưng cảm giác sắc bén khiến người ta sởn gai ốc đã làm mồ hôi bọn họ chảy ròng ròng, giống như bị người ta dùng kiếm chỉ về phía tim.  

             Không ai hoài nghi độ sắc bén của thanh kiếm này, cũng không có người không tin kiếm này có thể đâm thủng bọn họ hay không, tuy kiếm này chỉ do tu sĩ Kim Đan khắc họa trận pháp tạo ra, nhưng cũng giống vậy.  

             Cho dù những thanh kiếm này không chỉ về phía Đồng Chiến và quân sĩ của ông ta, nhưng đám Đồng Chiến cũng ngây ra như phỗng, chết đứng tại chỗ.  

             Nhất là Đồng Chiến, ông ta vội vàng tới đây là cứu Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm cần ông ta cứu sao, ông ta quá coi thường tu sĩ Kim Đan, quá coi thường Mạc Phàm rồi.  

             Trong liên hỏa, mắt Mạnh Vô Kỳ đảo liên tục, biểu cảm trên mặt không biết là nên khóc hay nên cười, cơ thể không tự chủ được lùi về sau.  

             Đám Tịnh Hỏa cũng có biểu cảm tương tự, vậy mà bọn họ muốn cướp đồ của một tu sĩ Kim Đan như vậy, còn nói Mạc Phàm là phàm nhân Hạ giới.  

             Nếu tu sĩ như vậy là phàm nhân Hạ giới, có lẽ bọn họ còn không bằng phàm nhân.  

             - Trốn nhanh!  

             Sắc mặt đại hán mặt sẹo đen xì, thét to.  

             Cuối cùng lúc này anh ta cũng hiểu rõ, vì sao một tu sĩ Kim Đan còn bình tĩnh như vậy khi có nhiều tu sĩ bao vây.  

             Nhất định không phải hắn quá kiêu ngạo, mà vì hắn đủ mạnh.  

             Chỉ sợ nếu không phải Đồng Chiến tới, vừa rồi bọn họ đã thành vong hồn dưới kiếm của Mạc Phàm.  

             Ý niệm của anh ta vừa động, gần như không có bất luận do dự gì, liền chạy về phía đám Đồng Chiến.  

             - Lúc này muốn trốn, muộn rồi, nhớ kỹ ta là Mạc Phàm, sau đó có thể đi chết đi.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

             - Lâm!  

             Hắn khẽ quát một tiếng.  

             Trường kiếm như thủy ngân chớp lóe quang hoa, lập tức đâm về phía đám tu sĩ với tốc độ rất nhanh.  

             “Phập phập phập…” Tu sĩ Nguyên Anh cường đại, ở dưới trường kiếm do cổ tự biến thành thì như giấy dán, trực tiếp bị đâm thủng.  

             Kiếm khí nổ tung, tu sĩ Kim Đan nát bấy.  

             Bóng dáng cỡ đứa trẻ con bay từ trong cơ thể tu sĩ Nguyên Anh ra, nhưng còn chưa bay được xa, ngân quang đã tỏa từ trong Nguyên Anh của bọn họ ra.  

             “Bùm bùm bùm…” Tiếng nổ mạnh vang lên, tu sĩ Nguyên Anh không kịp chạy trốn, thì biến mất ở dưới trường kiếm.  

             Một người, hai người, ba người, hệt như cắt cỏ.  

             Cổ tự biến thành trường kiếm bay hết ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế cũng dần biến mất, 40 cao thủ tan nát dưới đất, không còn một ai sống sót, mùi máu tanh nồng đậm tản ra xung quanh.  

             Cho dù là những trú quân được trải qua huấn luyện, cũng cảm thấy không khỏe lắm, thậm chí còn có mấy người ói ra tại chỗ.  

             Những người còn lại nhìn Mạc Phàm như nhìn ma quỷ, hoàn toàn không thể tin vào hai mắt mình.  

             Hơn bốn mươi cao thủ, tu vi từng người đều không kém Mạc Phàm, nhưng bị Mạc Phàm giết sạch.  

             Cho dù Mạc Phàm chỉ dùng chín văn tự kỳ lạ, nhưng cũng đủ khủng bố rồi, bởi vì chỉ có tu vi cấp bậc cao mới sử dụng được trận pháp như vậy.  

             Mạc Phàm một giết 40, đã không thể dùng khủng bố để hình dung.  

             Cao thủ cửu trảm trong truyền thuyết, gặp Mạc Phàm còn gọi là sư phụ.  

             “A!” Xung quanh yên tĩnh rất lâu, lúc này mới có người mở miệng hít khí lạnh.  

             Những người ẩn nấp ở xung quanh không ra tay, vội vàng liếc Mạc Phàm với vẻ e sợ, ngầm nhớ dáng vẻ của Mạc Phàm, sau đó lặng lẽ rời đi.  

             May mà bọn họ không ra tay, nếu không sẽ như đại hán mặt sẹo, chết không thể chết lần nữa.  

             Người này và tên này, sau này bọn họ không thể trêu chọc.  

             Mạc Phàm liếc mắt nhìn những người đó một cái, không có ý đuổi theo.  

             “Ừng ực!” Đám Tịnh Hỏa nuốt nước bọt, một tay với vào trong ngực mình.  

             Lúc lấy tay ra, một đám hỏa diễm xuất hiện trong tay bọn họ, bọn họ giơ tay về phía Mạc Phàm.  

             - Mạc công tử, chúng tôi nguyện ý giao chân hỏa căn nguyên của mình ra, mong Mạc công tử tha cho chúng tôi một con đường sống.  

             Chân hỏa căn nguyên không còn thì có thể ôn dưỡng, luyện hóa, nhưng mệnh không còn thì không còn gì rồi.  

             Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời bốn bọn họ nói, hắn rút trường kiếm Cửu Tinh ra, chín cổ tự kia giống như mất đi tất cả lực lượng, nhanh chóng tiêu tán.  

             Lúc này hắn mới xoay người lại, nhìn về phía Mạnh Vô Kỳ đang không ngừng lùi về sau.  

             “Phịch!” Mạnh Vô Kỳ bị Mạc Phàm nhìn chăm chú như vậy, không biết bị dọa chân mềm nhũn, hay vấp phải thứ gì đó mà đặt mông ngồi trên đất.  

             Cho dù như vậy, anh ta vẫn không ngừng lùi về sau.  

             Đám Tịnh Hỏa bị đánh bại, anh ta dùng cả Mệnh Thường Lệnh rồi, vậy mà hơn 40 cao thủ đều bị giết.  

             Rốt cuộc anh ta đắc tội một người như thế nào, ngay cả thúc thúc anh ta Nguyên Anh đỉnh phong chịu bảy lần lôi kiếp, chỉ thiếu chút nữa là thành cao thủ Hóa Thần, cũng không khủng bố như Mạc Phàm?  

             - Mạc Phàm, không, Mạc thiếu, ngươi muốn Phượng Hoàng Thạch, mạng của ta có giá một khối Phượng Hoàng Thạch, ta sẽ lập tức bảo thúc thúc ta đưa cho ngươi.  

             Mạnh Vô Kỳ cuống quít kêu lên.  

             Mạc Phàm đến hội đấu giá là vì Phượng Hoàng Thạch, nói không chừng Phượng Hoàng Thạch có thể cứu anh ta một mạng.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng, chậm rãi đi vào trong liên hỏa.  

             Lúc đi ngang qua Đồng Chiến, Đồng Chiến muốn nói gì đó, nhưng nhìn thoáng qua thi thể không hoàn chỉnh đầy đất và linh kiếm xung quanh Mạc Phàm thì nhịn xuống.  

             Mạc Phàm bước từng bước tới chỗ đám Mạnh Vô Kỳ, Cửu Tinh để trên cổ anh ta.  

             - Mạng của ngươi chỉ giá trị một khối Phượng Hoàng Thạch thôi sao?
 

Advertisement
';
Advertisement