Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Lôi Diệt, ngươi!  

             Tịnh Hỏa chịu đựng đau đớn, lạnh giọng nhìn chằm chằm Lôi Diệt nói.  

             Vết thương anh ta bị Mạc Phàm đánh trúng không ngoan độc như Lôi Diệt làm, tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng thực lực sẽ yếu hơn trước nhiều.  

             - Nếu không có ta, ngươi không chỉ bị tiểu tử này lấy chân hỏa đi rồi, thậm chí còn gặp nguy hiểm tới tính mạng, ngươi không thấy nên cảm ơn ta à?  

             Lôi Diệt cười nói với vẻ khinh thường.  

             Đừng nói là đánh Tịnh Hỏa, nếu như có thể giết được Mạc Phàm, giết Tịnh Hỏa ông ta đều không nhăn mày một cái.  

             - Vậy thật sự phải cảm ơn ngươi rồi, Lôi Diệt tiền bối.  

             Tịnh Hỏa cau mày, gật đầu nói.  

             Lúc nói chuyện, hỏa diễm màu trắng dấy lên trên vết thương ở bụng anh ta, vết thương nhanh chóng khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, rất nhanh đã khôi phục như thường với quần áo trên người.  

             Lôi Diệt cũng không thèm để ý, một quyền đánh xuống, cho dù Tịnh Hỏa muốn tìm ông ta báo thù cũng không dễ như vậy.  

             Trong mắt ông ta lóe sáng đắc ý, nhìn Mạc Phàm đứng cách đó không xa.  

             - Tiểu tử Hạ giới, không phải ngươi muốn Phích Lịch Lôi Hỏa sao, tư vị của Phích Lịch Lôi Hỏa này thế nào, rất thoải mái đúng không?  

             Lôi Diệt cười hỏi.  

             Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng liếc Lôi Diệt một cái.  

             Phích Lịch Lôi Hỏa, là một loại dị hỏa do lực lôi điện dung hợp lại.  

             Không chỉ có được cuồng bạo và nhiệt độ cao của chân hỏa, còn có lôi điện cực nhanh, sắc bén và lực xuyên mạnh, đợi đối phương phát hiện ra lôi hỏa đã tới bên cạnh rồi.  

             Cho nên Phích Lịch Lôi Hỏa không tính là có thứ hạng thấp ở trong dị hỏa, nếu không sẽ không có khả năng đục một lỗ trên người hắn và Tịnh Hỏa.  

             Nhất là Lôi Diệt lấy phương pháp tổn thương Tịnh Hỏa như vậy để đối phó, lại càng khó càng thêm khó.  

             - Ngươi dùng Phích Lịch Tịch Lôi không tệ, nhưng uy lực còn kém hỏa hầu một chút.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Lực Tạo Hóa Bất Diệt lại vận khởi, vết thương lộ nội tạng ở ngực nhanh chóng khôi phục lại.  

             Hắn vươn một tay ra, Phích Lịch Lôi Hỏa xâm nhập vào trong cơ thể hắn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, ngưng tụ thành to bằng nắm tay.  

             Hỏa diễm này biến thành màu bạch kim, thiêu đốt đồng thời còn không ngừng chia nhánh như lôi điện rồi rụt trở về.  

             - Kém một chút?  

             Lôi Diệt nhíu mày, nhưng ông ta lập tức cười khinh thường.  

             Ông ta có thể được gọi là Phích Lịch Lôi Hỏa Lôi Diệt, thì đủ chứng minh ông ta có tạo nghệ về phương diện Phích Lịch Lôi Hỏa cao hơn người khác, nếu không xưng hô này đã là của người khác, không phải của ông ta.  

             - Tiểu tử, vậy ta dùng Phích Lịch Lôi Hỏa lãnh giáo một chút, Thần Thể của ngươi có thể khôi phục được bao nhiêu lần.  

             Lôi Diệt hơi nhếch miệng cười quỷ dị.  

             Mạc Phàm có thể khôi phục thì thế nào, khôi phục giống như Hỏa Luyện Chi Thể của Tịnh Hỏa vậy, mỗi lần khôi phục sẽ yếu đi một chút, hơn nữa nơi khôi phục sẽ yếu hơn trước nhiều, muốn khôi phục hoàn toàn thì cần thời gian.  

             Nói xong thân thể ông ta vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng ở sau lưng Mạc Phàm, một Lôi Diệt khác xuất hiện không chút âm thanh, giống như quỷ u.  

             Lôi hỏa xuất hiện trên tay ông ta, giống như lôi điện nhanh chóng phân nhánh trong không trung, đánh về phía ngực Mạc Phàm từ phía sau.  

             Tốc độ rất đáng sợ, cho dù đám Tịnh Hỏa thấy được, cũng không có biện pháp phản ứng kịp.  

             Trong mắt bọn họ chỉ lộ ra chút dị sắc, thậm chí không có cơ hội nhìn Lôi Diệt ở phía sau Tịnh Hỏa, chưởng tâm lôi hỏa của Lôi Diệt đã tới ngực Mạc Phàm, lại ấn lên.  

             Nhưng mà.  

             Lần này.  

             - Chỉ vậy thôi à?  

             Mạc Phàm quay lưng về phía Lôi Diệt, lạnh giọng hỏi.  

             - Hửm?  

             Lôi Diệt nhíu mày, trong đáy lòng xuất hiện chút dự cảm xấu, ông ta muốn lùi lại.  

             “Răng rắc!” Tiếng lôi điện vang lên.  

             Chẳng qua lôi điện này không phát ra từ người Lôi Diệt, mà đến từ người Mạc Phàm.  

             Lôi quang nhoáng lên một cái, cơ thể Mạc Phàm xoay lại với tốc độ khó mà tin được.  

             Đám lôi hỏa trong tay đánh mạnh về phía bàn tay của Lôi Diệt đánh về phía hắn còn chưa kịp rút lại.  

             Lôi Diệt nheo mắt lại, trong đáy mắt ông ta lóe lên dị sắc.  

             Tốc độ của Mạc Phàm quá nhanh rồi, Phích Lịch Lôi Hỏa của ông ta đã xem như rất nhanh, nhưng Mạc Phàm vẫn nhanh hơn ông ta một chút.  

             - Tiểu tử, ngươi ngoại trừ tu Thần Thể còn tu lôi pháp sao?  

             Lôi hỏa có thể nhanh hơn ông ta, vậy chỉ có lôi pháp.  

             Mạc Phàm không trả lời, ánh mắt hắn rét lạnh đánh về phía Lôi Diệt như cũ.  

             Lôi Diệt thấy một chưởng của Mạc Phàm đánh tới, bất ưu phản hỉ.  

             - Tiểu tử, so lôi hỏa với ta, ngươi đây là múa rìu qua mắt thợ rồi.  

             Đám lôi hỏa của Mạc Phàm nhỏ thì không nói, còn là của ông ta, chơi thứ này với ông ta, chỉ có thể nói là Mạc Phàm muốn chết.  

             Ô ồ ềÔng ta cũng không né tránh, lôi hỏa điên cuồng hóa thành một thủ chưởng cỡ một người đánh về phía Mạc Phàm.  

             Nếu không thể đục lỗ trên người Mạc Phàm nữa, vậy phế một tay cậu ta cũng được.  

             Nhưng mà…  

             Ngay lúc thủ chưởng của hai người chạm nhau, ý niệm của Mạc Phàm vừa động, Tam Muội Dị Hỏa và lôi điện trong cơ thể hắn lao ra chỗ lôi hỏa trong lòng bàn tay một cách dũng mãnh.  

             Lôi hỏa vốn to bằng nắm tay, chỉ trong chớp mắt biến thành lôi hỏa cầu có đường kính mười mét.  

             Ở trước lôi hỏa cầu này, lôi hỏa trên tay Lôi Diệt như gặp phải sư phụ.  

             Lôi hỏa cầu to như vậy, giống như một tiểu thái dương, chỉ trong chớp mắt đã nuốt lấy tay Lôi Diệt còn đang há hốc miệng.  

             Mạc Phàm bước một bước xa, lôi hỏa cầu rơi xuống dưới.  

             “Bùm!” Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, lôi hỏa cầu bất chợt nổ tung trong lòng đất, một cái động to lấy Mạc Phàm làm trung tâm lan ra xung quanh.  

             Mặt đất chấn động rất lâu mới dừng lại, một cái hố sâu có đường kính hơn 50 mét xuất hiện.  

             Bên trong hố sâu, Mạc Phàm nhấc chân lên, cơ thể hắn nhoáng lên một cái đi từ giữa ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tịnh Hỏa ở phía sau.  

             - Lực sát thương của lôi hỏa dùng không được tốt lắm, nhưng trái lại thủ đoạn chạy trốn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.  

             Những lời này vừa vang lên, ở phía sau Tịnh Hỏa, bóng dáng Lôi Diệt khôi phục như thường, nhưng chật vật hơn trước rất nhiều.  

             Mái tóc dài tuyết trắng bị đốt mất một nửa, trên cơ thể đều là dấu vết bị bỏng và nổ bị thương, sắc mặt ông ta cũng như tờ giấy vàng, vô cùng khó coi.  

             Tuy uy lực của lôi hỏa mạnh, nhưng không dễ luyện hóa như vậy.  

             Nếu cơ thể không đủ mạnh, lực khống chế lại yếu, lúc trước bị lôi hỏa giết chết sẽ chỉ là mình.  

             Cho nên đa số người sử dụng lôi hỏa không có nhiều người thuyên chuyển được lôi hỏa, mà ông ta là người có thể sử dụng được lôi hỏa tối đa trong đám người này.  

             Nhưng bỗng nhiên Mạc Phàm biến ảo ra lôi hỏa, ít nhất lôi hỏa này cũng mạnh hơn lôi hỏa của ông ta chục lần.  

             Nếu không phải ông ta trốn nhanh, vừa rồi ông ta đã chết.  

             Vừa rồi ông ta còn nói Mạc Phàm múa rìu qua mắt thợ, thực ra người múa rìu qua mắt thợ là ông ta mới đúng.  

             - Tiểu tử, ngươi che giấu kỹ thật.  

             Vẻ mặt Lôi Diệt âm trầm nói.  

             Mạc Phàm lắc đầu cười nhạt.  

             - Là các ngươi có chút bản lĩnh, có thể khiến ta sử dụng lực lượng tới nước này.  

             - Có chút bản lĩnh?  

             Vẻ mặt Lôi Diệt xanh mét.  

             Bọn họ đều là người có chút danh tiếng ở Liệt Hỏa Tinh, vậy mà Mạc Phàm dám bảo có chút bản lĩnh.  

             Tuy ông ta rất tức giận, nhưng ông ta không dám nói ra.  

             - Tiểu tử, lão phu chịu thua, ngươi muốn thế nào mới tha cho ta?  

             Mạc Phàm tinh thông lôi pháp, ông ta muốn trốn là không có khả năng.  

             Mạc Phàm khiến ông ta bị thương thành như vậy, chắc chắn ông ta không phải đối thủ của Mạc Phàm.  

             - Chuyện này sao?  

             Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ ở cách đó không xa.
 

Advertisement
';
Advertisement