Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Mạc công tử, bọn họ là?  

             Lông mày Lục La nhíu chặt lại, lo lắng hỏi.  

             Cô không biết một ai trong bốn người này, hẳn là không phải người ở Tinh Hỏa Trấn.  

             Nhưng người này cùng tới tìm Mạc Phàm, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.  

             Nhất là Mạc Phàm mới rời khỏi hội đấu giá, ở nơi như hội đấu giá, một khi bị người ta để mắt tới, đa số là bọn họ nhìn trúng thứ gì đó trên người Mạc Phàm rồi.  

             - Ta cũng không biết.  

             Mạc Phàm liếc mắt nhìn bốn người một cái, vẻ mặt như thường nói.  

             Hắn chưa từng gặp bốn người này ở hội đấu giá.  

             Truy Tung Phù ở trong lệnh bài thân phận đã được hắn chắn ngay từ đầu, bọn họ tìm tới, phần lớn không phải vì mệnh kiếm kia rồi.  

             Hơn nữa lúc này ngay cả trú quân đều không thấy.  

             Lục La nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy lo lắng, cô mở miệng hỏi đám tên đầu bóng loáng.  

             - Xin hỏi các vị là ai, tìm Mạc công tử có chuyện gì?  

             - Chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… Tiểu tử bên cạnh ngươi.  

             - Công tử nhà chúng tôi mới từ Hạ giới tới mấy ngày, hẳn là không quen biết bọn họ.  

             Lục La nắm chặt mép váy, nói.  

             - Người từ Hạ giới tới?  

             Lục La vừa thốt lên xong, mí mắt bốn người đều nâng lên, vẻ lạnh lùng dày đặc hơn nhiều.  

             Bọn họ không hiểu biết nhiều về Mạc Phàm lắm, bọn họ vốn tưởng rằng là đệ tử thế gia nào đó, nhưng không ngờ là người Hạ giới.  

             Nếu là người từ Hạ giới tới, càng không có gì phải nhiều lời.  

             - Quả thật chúng ta không quen biết nhau, nhưng cậu ta cầm một thứ không thuộc về cậu ta, bây giờ chúng tôi muốn lấy lại.  

             Thanh niên mặc y phục màu đỏ cười nói.  

             - Đồ ở hội đấu giá đều là dựa vào tự nguyện, đến tay người nào thì thuộc về người đó, chẳng lẽ các vị muốn phá quy củ của hội đấu giá Hỏa Thần, không sợ trú quân ở đây trừng phạt mấy người à?  

             Lục La thấy mấy người không có ý lui bước, nghiến răng nói.  

             Tuy tu vi của cô hơi thấp, nhưng cô từng tham gia hội đấu giá với Đồng Chiến vài lần rồi.  

             ấ ồ ế ề ồ ầ ồ ấ ổNhững hoạt động ở hội đấu giá, trên cơ bản Đồng Chiến đều từng nói với cô rồi, phần lớn là những người này nhìn trúng đồ Mạc Phàm mua ở hội đấu giá, cho nên mới đuổi theo tới đây.  

             - Trú quân, cô nương, tu vi thấp không trách ngươi, nhưng ngươi không phát hiện, cả tiểu trấn đã không có trú quân rồi sao?  

             Nam tử trung niên mang theo linh thú nói với vẻ khinh thường.  

             Ông ta vốn tưởng rằng cần phải tốn chút thời gian, mới có thể lấy được tin về Phượng Hoàng Thạch.  

             Nhưng một tiểu tử Kim Đan sơ kỳ đến từ Hạ giới, và một tiểu nha đầu còn chưa tới Kim Đan, có thể nói tin về Phượng Hoàng Thạch đã nằm trong lòng bàn tay rồi.  

             - Chuyện này…  

             Sắc mặt Lục La thay đổi, đôi mắt cô đảo liên tục.  

             - Tiểu tử, không nói nhiều lời nữa, mau đưa tin về Phượng Hoàng Thạch ra đây, thứ quý giá như vậy, không phải người có tu vi như ngươi có thể nắm giữ, nếu ngươi giao ra, có lẽ chúng tôi có thể tha cho ngươi khỏi chết.  

             Lão giả tóc bạc hơi khàn giọng nói.  

             Tìm cả hội đấu giá Hỏa Thần cũng không thấy một viên Phượng Hoàng Thạch, đủ để thấy Phượng Hoàng Thạch trân quý tới cỡ nào.  

             Tu sĩ Nguyên Anh kỳ bọn họ đều không tìm được bất luận tin tức gì, vậy mà tiểu tử này lại có tin tức, chuyện này tuyệt đối nắm ngoài năng lực phạm vi của Mạc Phàm.  

             Bọn họ còn tốt chán, còn cho Mạc Phàm cơ hội lựa chọn, đổi lại là những người khác, rất có khả năng giết chết Mạc Phàm rồi tiến hành Sưu Hồn.  

             - Tin về Phượng Hoàng Thạch?  

             Mạc Phàm nhướn mày, trong đôi mắt hắn lóe lên hiểu ra.  

             Vừa rồi hắn còn thấy kỳ lạ vì sao bốn người này lại cùng tới, là vì đồ ở Tạo Hóa Đường hay là mệnh kiếm, không ngờ tới thực ra là tin về Phượng Hoàng Thạch.  

             Lúc quân sĩ kia đưa Linh Ngôn Phù cho hắn, hắn đã cảm thấy hơi lạ rồi.  

             Mới đầu Đồng Chiến không chịu nói tin về Phượng Hoàng Thạch, đã nói lên tin tức này rất quan trọng.  

             Sau đó lại phái quân sĩ tới, tuy dùng Linh Ngôn Phù, nhưng thành phần giấu đầu hở đuôi là rất lớn.  

             Những người này tới vì Phượng Hoàng Thạch, vậy thì rõ ràng rồi.  

             Chỉ sợ tin tức kia không phải Đồng Chiến gửi tới, mà là Mạnh Vô Kỳ sai người đưa tới.  

             Tiểu tử này đúng là vẫn không thay đổi, chỉ là không biết tin tức này có mấy phần thật.  

             Nếu là tin Đồng Chiến gửi tới, hắn sẽ tin 80%, dù sao Đồng Chiến chỉ là quân trưởng một tiểu trấn, chức vị không hề cao, tin tức biết có hạn.  

             Tin mà Mạnh Vô Kỳ truyền ra, sẽ có độ tin cậy thấp hơn nhiều.  

             - Quả thật ta có tin về Phượng Hoàng Thạch, nhưng các ngươi chắc chắn tin đó là thật sao?  

             Mạc Phàm hỏi.  

             - Chuyện này ngươi không cần quản, có người nói cho ta biết tin đó là thật, nếu là giả, người kia sẽ sợ chúng ta tìm cậu ta gây phiền phức.  

             Nam tử mang theo một con linh thú không kiên nhẫn nói.  

             Một tu sĩ Kim Đan, vậy mà nói nhiều lời ở trước mặt bọn họ như vậy.  

             - Như vậy không còn gì tốt hơn.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

             Nếu Mạnh Vô Kỳ phái người đi nói như vậy, vậy tin tức hắn đạt được là thật sẽ cao hơn không ít.  

             Dù sao tin tức giả không có biện pháp lừa gạt nhiều người như vậy.  

             Nếu là vậy, hắn yên tâm rồi.  

             - Tiểu tử, ngươi có ý gì?  

             Nam tử trung niên nhíu mày, cảm thấy khó hiểu hỏi.  

             Mạc Phàm không giải thích, trái lại trong mắt hắn lóe lên sắc bén.  

             - Ta chỉ có một tin, các ngươi chuẩn bị dùng chung, hay là ta chỉ cho một người trong số các ngươi?  

             Đám đầu bóng loáng nhìn thoáng qua nhau, lông mày nhíu lại.  

             Bọn họ không chỉ có một người, tất nhiên chưa từng bàn bạc nên chia thế nào.  

             - Tiểu tử, ngươi muốn chúng ta tự giết lẫn nhau, sau đó ngươi thừa dịp loạn chạy trốn à, thu hồi những kỹ xảo chỉ có ở Hạ giới này đi?  

             Tên đầu bóng loáng lạnh lùng nói.  

             Sau đó tên đầu bóng loáng nhìn về phía ba người khác.  

             - Các vị, phần lớn là Phượng Hoàng Thạch không chỉ có một khối, không bằng bốn chúng ta hợp tác với nhau, cùng chung tin tức này đi tìm Phượng Hoàng Thạch, nếu hơn 4 mọi người chia đều, nếu không đủ thì lấy thứ gì đó ra đổi, thế nào?  

             - Ngươi là Hỏa Si Tịnh Hỏa ở Phượng Vĩ Thành đúng không?  

             Lão giả kia hỏi.  

             Bởi vì Tịnh Hỏa si mê Hỏa Luyện Chi Thuật tới mức điên cuồng, nên được người ta gọi là Hỏa Si.  

             Đương nhiên thực lực cũng rất mạnh trong đám Nguyên Anh kỳ.  

             - Không sai.  

             Tên đầu bóng loáng hơi gật đầu.  

             - Lôi Diệt ta không có vấn đề gì.  

             Lão giả tóc bạc vuốt râu nói.  

             - Phích Lịch Hỏa Lôi Diệt sao?  

             Sắc mặt nam tử trung niên cầm linh thú và thanh niên mặc hồng y đều thay đổi.  

             Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Hỏa Si và Lôi Diệt, nhưng có thể nói danh tiếng của hai người như sấm bên tai ở Liệt Hỏa Tinh.  

             - Có thể hợp tác với hai vị, Thiên Tầm Tử ta cũng không có ý kiến.  

             Nam tử trung niên bình tĩnh nói.  

             Trong giọng nói có kính sợ, nhưng giọng điệu lại khiến người ta có cảm giác như hai người ngồi cùng ăn cùng nhau.  

             - Kỳ Lân ta cũng không có ý kiến.  

             Thanh niên kia không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.  

             - Rất tốt, tiểu tử, có phải bây giờ ngươi nên giao tin về Phượng Hoàng Thạch ra hay không?  

             Tên đầu bóng loáng thấy ba người không có ý kiến, lạnh giọng hỏi.  

             Bốn người cùng thống nhất ý kiến, trên khuôn mặt Lục La đều là tái mét, vô cùng sợ hãi.  

             Mạc Phàm thì cười nhạt, hắn nhìn lướt qua ngõ ngách ở xung quanh, cao giọng nói:  

             - Mạnh Vô Kỳ, ngươi còn không ra à?
 

Advertisement
';
Advertisement