Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt không ít người thay đổi.  

             Cả Tinh Hỏa Trấn không ai không biết giọng nói này, vậy mà vị kia lại tới đây.  

             Mạnh Vô Kỳ thì vui vẻ, giống như gặp được cứu tinh, anh ta vội vàng kêu lên:  

             - Đồng thúc thúc, cứu ta, tiểu tử phàm nhân từ Hạ giới tới muốn giết ta.  

             Giọng nóimới vang lên, một lực lượng tự nhiên xuất hiện phía sau Mạnh Vô Kỳ, Mạnh Vô Kỳ bị Mạc Phàm định cơ thể nhanh chóng lùi về sau, lùi ra hơn mười mét, đến bên cạnh tửu lâu mới dừng lại.  

             Giữa Mạnh Vô Kỳ và Mạc Phàm xuất hiện gợn sóng, trong gợn sóng, một nam tử thân thể cao lớn, uy vũ, mặc chiến giáp đi từ trong ra.  

             Nam tử này khoảng 3, 40 tuổi, trên mặt có vết sẹo hình chữ “X” từ lông mày ông ta lan tới hai gò má, khiến gương mặt vốn uy nghiêm của ông ta càng hung hãn hơn vài phần.  

             Nam tử này vừa xuất hiện, cảm giác Thái Sơn áp đỉnh lập tức xuất hiện, cả căn tửu lâu đều trầm xuống.  

             Nam tử này nhìn thoáng qua phù kiếm của Mạc Phàm đâm tới, đại thủ vươn ra, lập tức nắm lấy Mệnh Kiếm Phù Ảnh của Mạc Phàm.  

             Ông ta mới đụng vào phù kiếm, quyền trên tay sáng lên ô quang.  

             “Phập!” Ô quang trên quyền này chớp lóe rồi tắt, phù kiếm đâm vào tay nam tử.  

             Nam tử bị một kiếm của Mạc Phàm đâm trúng, từ cánh tay bắt đầu tới toàn thân, màu sắc giống như thành cọc gỗ.  

             Ba giây trôi qua, nam tử biến thành một pho tượng mộc điêu hoàn toàn.  

             Mạc Phàm nhìn lướt qua mộc điêu này, ý niệm vừa động, hắn thu hồi mệnh kiếm.  

             Lúc này.  

             Trong gợn sóng mà nam tử đi ra, một nam tử mặc chiến giáp lại đi từ trong gợn sóng ra.  

             Một tay ông ta đặt lên mộc điêu, mộc điêu nhanh chóng biến thành nhỏ như hạt đậu, biến mất trong tay ông ta.  

             Ông ta cất mộc điêu kia đi, lúc này mới nhìn về phía những người khác trong tửu lâu.  

             Khi nhìn Lục La đứng ở một bên, trong mắt ông ta hiện lên vẻ phức tạp, sau đó lập tức rời mắt nhìn những người khác.  

             Ngoại trừ Mạnh Vô Kỳ và Mạc Phàm ra, những người khác bị ánh mắt nam tử đảo qua, đều lộ vẻ sợ hãi.  

             Ở Tu Chân giới, từng thành trấn đều có đóng quân, đóng quân không chỉ bảo vệ trị an, cũng phụ trách quản lý mọi chuyện trong thành trấn.  

             Mà nam tử này là Đồng Chiến quân trưởng của đội đóng quân ở Tinh Hỏa Trấn.  

             Nếu Mạnh Vô Kỳ là trùm ở Tinh Hỏa Trấn, vậy nam tử này là chủ nhân của Tinh Hỏa Trấn.  

             Người này tới đây, chuyện này ầm ĩ rồi.  

             - Ta nhận được phong điểu truyền tin, nói là có nhân vật không rõ gây chuyện ở đây, ai có thể nói cho ta biết là có chuyện gì xảy ra không?  

             Đồng Chiến nhìn một vòng trong phòng, hai ngón tay vươn ra, một quang ảnh hình phong điểu xuất hiện ở giữa ngón tay ông ta, hỏi.  

             - Là như vầy, Đồng thúc thúc, ba ngày trước đột nhiên tiểu tử này được truyền tống tới, không có đánh dấu thân phận, ta thấy cậu ta không giống tà ma, liền dựa theo quy củ lấy nhẫn trữ vật của cậu ta, để Lục La cô nương chăm sóc, không biết tiểu tử này tỉnh dậy thế nào, liền tới đòi nhẫn trữ vật, ta lấy nhẫn ra bảo cậu ta lấy đi, vậy mà cậu ta ra tay giết Tiểu Quang, ta bảo người bắt cậu ta chuẩn bị giao cho ngươi thẩm vấn, ai biết những người này cũng không phải đối thủ của cậu ta, Liễu thúc hộ vệ của ta cũng bị cậu ta đánh bại, ta chỉ muốn xác nhận thân phận của tiểu tử này, vậy mà tiểu tử này đòi giết ta.  

             Mạnh Vô Kỳ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói rất có đạo lý.  

             - Đồng thúc, không phải như vậy, trên chiếc nhẫn kia có Âm Dương Hỏa Chú, Mạnh Vô Kỳ muốn hủy cánh tay vị công tử này mới làm vậy, còn Tiểu Quang bị giết, hoàn toàn là Tiểu Quang ra tay với vị công tử này, sau khi bị vị công tử này đánh bại, Tiểu Quang lại hạ độc thủ với công tử, mới bị công tử này giết chết.  

             Lục La nghe thấy lời Mạnh Vô Kỳ nói, vội vàng cãi thay Mạc Phàm.  

             Đồng Chiến nhíu mày, chuyện của Mạnh Vô Kỳ không phải ông ta không biết, lần trước lúc người thanh niên kia bị Mạnh Vô Kỳ bức tuyệt khí bỏ mình, ông ta đã là quân trưởng của đội đóng quân ở Tinh Hỏa Trấn.  

             Lúc ấy ông ta giáo huấn Mạnh Vô Kỳ một phen, Mạnh Vô Kỳ thành thật một thời gian.  

             Mạnh Vô Kỳ lại chơi trò này, chắc chắn là lặp lại chiêu cũ.  

             - Đồng thúc thúc, ngươi đừng nghe nha đầu chết tiệt này nói linh tinh, từ sau lần trước, ta đã hối hận hoàn toàn làm người mới, tiểu tử này tỉnh dậy, ta thật sự muốn trả lại nhẫn cho cậu ta, nếu không vì sao tay tiểu tử này không bị nổ, trái lại hai tay Tiểu Quang bị phế.  

             Mạnh Vô Kỳ hừ lạnh một tiếng nói.  

             - Làm sao có thể, tôi thấy rõ trên nhẫn có chú ấn sáng lên.  

             - Chứng cứ đâu, mấy người có thấy được không?  

             Mạnh Vô Kỳ hỏi những người khác.  

             Những người đó nhìn Mạnh Vô Kỳ và Đồng Chiến, toàn bộ không hẹn mà cùng lắc đầu.  

             - Mấy người…  

             Mắt Lục La đảo liên tục, trong mắt lộ ra vẻ khó xử.  

             Mạnh Vô Kỳ nói trên nhẫn không có Âm Dương Hỏa Chú, là Mạc Phàm tự mình làm nổ hai tay Tiểu Quang, quả thật có thể như vậy.  

             - Nha đầu chết tiệt kia, còn gì để nói nữa không?  

             Mạnh Vô Kỳ cười nham hiểm, đắc ý nói.  

             Trước kia sư phụ của Lục La là Đồng Chiến, dựa vào chút quan hệ ấy Lục La mới gọi Đồng Chiến là Đồng thúc thúc.  

             Nhưng từ khi Lục La bị phế còn bị hạ nguyền rủa, hai người gần như không lui tới.  

             Mà Đồng Chiến là một chiến tướng thuộc hạ của thúc thúc anh ta, dựa vào tầng quan hệ này, những lời Lục La nói chẳng có tác dụng gì.  

             Cho dù anh ta thật sự dùng Âm Dương Hỏa Chú hại Mạc Phàm, Đồng Chiến cũng đứng về phía anh ta.  

             - Được rồi Lục La, ở đây không còn chuyện gì của ngươi, cũng không liên quan tới ngươi, ngươi quay về đi.  

             Đồng Chiến vẫy tay nói.  

             - Ta…  

             Lục La nhìn Mạc Phàm với vẻ lo lắng, do dự bất định.  

             - Lục La cô nương, ngươi đi về trước đi, lát nữa ta sẽ về giải nguyền rủa giúp ngươi.  

             Mạc Phàm cười khẽ với Lục La nói.  

             Nguyền rủa trên người Lục La không phải là nguyền rủa cao thâm gì, chỉ là nguyền rủa vốn như hủ cốt độc, người bình thường khó mà giải được, căn bản không là vấn đề với hắn.  

             - Ta quay về đợi công tử, mong công tử không ra tay với Đồng thúc thúc.  

             Lục La liếc mắt nhìn Đồng Chiến một cái nói.  

             Đồng Chiến là người rất mạnh trong trấn nhỏ này, nhưng cô có thể cảm nhận được Mạc Phàm không kém Đồng Chiến, nếu không thế thân của Đồng Chiến sẽ không khinh địch bị Mạc Phàm giết dễ như vậy.  

             Hai người mà ra tay, khả năng Đồng Chiến chịu thiệt sẽ lớn hơn.  

             Tuy sau khi cô bị phế, Đồng Chiến đuổi cô ra khỏi nhà, nhưng ông ta vẫn là người truyền công pháp cho cô.  

             Nghe lời Lục La nói, lông mày Đồng Chiến nhíu lại, trong mắt xuất hiện phức tạp.  

             - Yên tâm đi, nếu ta muốn ra tay với ông ta, ông ta đã không nói được nhiều như vậy.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Lục La liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy cảm kích, hơi cúi người với Đồng Chiến một cái, lúc này mới rời khỏi tửu lâu.  

             Trên tửu lâu chỉ còn lại Mạc Phàm, Đồng Chiến và đám Mạnh Vô Kỳ.  

             - Tiểu tử, đã đến nước này mà ngươi còn muốn trở về, ngươi nghĩ đơn giản quá nhỉ, ngươi cảm thấy Mạnh Vô Kỳ ta dễ bắt nạt như vậy à?  

             Mạnh Vô Kỳ cười mỉa nói.
 

Advertisement
';
Advertisement