Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm dứt lời, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, trong đó bao gồm cả đám Tần Vô Nhai.

Phương pháp mà Albert sử dụng cũng tương tự với phương pháp Mạc Phàm sử dụng, nếu có vấn đề thì trên người bọn họ cũng có.

Tuy Mạc Phàm giúp bọn họ tăng thực lực, nhưng có hạn chế này sẽ khiến người ta rất khó chịu.

Mạc Phàm cảm nhận được thay đổi trên người đám Tần Vô Nhai, chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm để ý.

- Trên người các ông không có loại hạn chế này, tôi cũng không cần thiết phải thêm vào người các ông, pháp thuật của ông ta thì khác, hạn chế là chính ông ta thêm vào, không phải thánh thuật đã có.

Mạc Phàm giải thích.

Trên mặt đám Tần Vô Nhai lộ vẻ xấu hổ, nếu như Mạc Phàm muốn thêm cấm chế lên người bọn họ, hoàn toàn có thể cưỡng chế thi hành với bọn họ, vốn dĩ không cần lén lút.

Hay là nói, nếu Mạc Phàm cần hạn chế bọn họ, Mạc Phàm không giúp bọn họ tăng thực lực là được.

Với thủ đoạn của Mạc Phàm, không lâu sau, chắc chắn trong Mạc gia sẽ có không ít cao thủ Nguyên Anh kỳ, chuyện này chỉ là chuyện sớm hay muộn.

- Mạc tiên sinh, chuyện này, là chúng tôi nghĩ nhiều rồi.

Gương mặt già nua của Phương Hạo Thiên đỏ bừng, xấu hổ nói.

- Không sao, nếu tôi thật sự làm vậy, các ông chỉ cần biết, các ông đi theo tôi, cho dù có nguy hiểm nhất định, nhưng Mạc Phàm tuyệt đối không hại các ông, trái lại sẽ cho các ông cơ duyên tu luyện kiếp trước muôn đời đều khó có được.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Nếu pháp thuật nào đó có hạn chế, hắn sẽ nghĩ tới vấn đề có hại với mình hay không đầu tiên, người nào cũng sẽ làm vậy, không cần thiết phải trách bọn họ.

Trừ chuyện đó ra, nếu ngũ lão và Tần Vô Nhai đi theo hắn, sau khi hắn dừng bước ở Tu Chân giới, nhóm đầu tiên bồi dưỡng ngoại trừ người Mạc gia ra, chắc chắn là đám ngũ lão.

Với cơ duyên của ngũ lão và Tần Vô Nhai, cho dù đến Tu Chân giới, tối đa cũng là một đệ tử nội môn bình thường, không có chiến tích lớn gì, đi theo hắn thì khác, đám Tần Vô Nhai sẽ có được cơ duyên bọn họ khó tưởng tượng được.

- Dạ, Mạc tiên sinh.

Phương Hạo Thiên cung kính nói.

Khúc mắc của đám Tần Vô Nhai được giải, sắc mặt đám Albert thì rất khó coi.

Nhất là Albert, ông ta tăng tu vi của đám Merlin, không chỉ khiến bọn họ có cơ hội nghịch tập, còn khiến đám người này nợ ân tình của ông ta.

Nhưng một câu của Mạc Phàm, lại khiến ông ta bị bại lộ hết.

Quả thật Luyện Kim Thuật này có một hạn chế, nhưng bản nguyên thủy nhất thì không có.

Chẳng qua sau khi lão sư của ông ta thi triển Luyện Kim Thuật này, thánh thạch tiêu hao không còn, ông ta thân là vật thí nghiệm thừa dịp hư mà giết.

Một khi Luyện Kim Thuật Sĩ không có thánh thạch, còn không bằng Ma Pháp Sư bình thường, ông ta vì phòng ngừa chuyện này xảy ra trên người mình, lúc này mới thêm một cấm thuật.

Nếu không đợi sau khi ông ta gi ết chết Mạc Phàm, xác suất đám Dracula giết ông ta cũng không nhỏ.

Chỉ là không ngờ Mạc Phàm nhìn thoáng qua là biết cấm chế này.

- Albert, ông hãy cho tôi lời giải thích chuyện này.

Ánh mắt Dracula vô cùng lạnh lùng, trầm giọng nói.

Nếu thực lực của ông ta tăng lên, nhưng thành nô lệ của Albert, ông ta sẽ không đồng ý chuyện này.

- Nếu là như vậy, tôi cảm thấy cần giết cậu ta trước.

Vẻ mặt Chiến Thần Ares âm trầm, cũng nói.

Mạc Phàm là kẻ địch của bọn họ, chuyện này không thể nghi ngờ.

Nhưng nguy hiểm nhất không phải là kẻ địch ở ngoài sáng, mà là tiểu nhân âm hiểm giống như Albert, không biết lúc nào sẽ bị Albert đâm một đao, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.

Không phải bọn họ quen Albert ngày một ngày hai, đã có giao tình ngàn năm, đều hiểu rất rõ về Albert, phàm là giao dịch liên quan tới gia tộc Albert, nếu Albert không xoay chuyển vài lần, gần như không có khả năng, cho nên Albert cũng có danh hiệu vắt cổ chày ra nước.

Lần này Albert lại lấy thánh thạch ra, giúp đỡ bọn họ tăng thực lực.

Ngoại trừ tình hình đã tới mức khó lường không thể không làm như vậy ra, nếu bên trong Albert không thêm thứ gì đó, vậy thì không phải là Luyện Kim Thuật Sĩ Albert.

Tuy những người khác không nói gì, nhưng toàn bộ đều nhìn Albert với ánh mắt bất thiện, dáng vẻ như Albert không cho đáp án sẽ không bỏ qua.

- Tiểu tử Hoa Hạ nói mấy câu đã hù các ông sợ hãi rồi, nếu các ông cảm thấy tôi tiêu hao thánh thạch để Luyện Kim Thuật giết Mạc Phàm có vấn đề, bây giờ các ông có thể rời đi, Albert tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản, chỉ là đợi lát nữa nếu tôi giết được đám người da vàng này cướp được đồ, sẽ không có một chút liên quan tới người rời đi, mọi người cũng có thể rời đi hết, nhưng hậu quả của việc rời đi hết, tốt nhất là mọi người nhớ rõ.Albert giả bộ phẫn nộ, trừng mắt nhìn Mạc Phàm một cái, ra vẻ trấn định nói.

Ông ta vừa nói xong, trên mỗi Ma Pháp Trận đều có thêm một cánh cửa.

Mắt đám Dracula đảo liên tục, do dự một lát, cuối cùng không ai rời khỏi Ma Pháp Trận qua cánh cửa kia.

Nếu bọn họ rời đi, đừng nói là không chiếm được lợi ích giết Mạc Phàm, rất có khả năng không bị Mạc Phàm giế t chết, thì bị Albert giết.

Nếu thật sự có hạn chế, vậy nghĩ biện pháp giải quyết là được, Albert là một thương nhân tham tài như mạng, có rất nhiều thứ có thể đả động được ông ta.

- Chúng tôi tin ông một lần, đừng nói nhiều lời với tiểu tử kia nữa, nếu có, cho dù tám chúng tôi liều mạng cũng không tha cho ông.

Merlin nói với vẻ nghiêm túc.

- Yên tâm đi, bây giờ chúng ta đều là châu chấu trên một sợi dây, nếu Albert tôi chơi xấu, sẽ không làm chuyện như vậy lúc này.

Albert hơi thở phào nhẹ nhõm, thề son sắt nói.

Cho dù nói thế nào, cuối cùng cũng lừa gạt được đám người này.

Ánh mắt ông ta lạnh lẽo nhìn về phía người Mạc Phàm.

- Tiểu tử Hoa Hạ, hình như cậu ngậm máu phun người không thành công rồi, chúng tôi sẽ không bị cậu ly gián dễ dàng như vậy, cậu còn gì để nói nữa đây.

Mạc Phàm cũng chẳng muốn vạch trần, đối với hắn mà nói, Luyện Kim Thuật mà Albert sử dụng tương tự với Thiên Anh Thánh Thuật có hạn chế hay không đều không quan trọng, bởi vì lúc nữa tất cả đều phải chết.

Hắn không có ý ngăn cản Albert thi triển Luyện Kim Thuật này, liếc mắt nhìn đám Tần Vô Nhai một cái.

- Các ông lùi về sau một chút đi.

Tu vi trên người đám Albert tăng mạnh, cho dù hắn có phương pháp hạn chế đối phương, nhưng không có ý nghĩa gì, thực lực kém quá nhiều.

- Cậu cũng cẩn thận một chút.

Đám Tần Vô Nhai cũng không phản đối, lùi về phía xa.

Quả thật bọn họ ở đây cũng không giúp được gì, không bằng lùi sang một bên thì hơn, tránh để lúc Mạc Phàm giết địch còn bận tâm tới bọn họ.

- Đúng rồi, lát nữa có khả năng không thể để các ông tự tay giết bọn họ, nhưng tôi sẽ cố gắng cho các ông ra tay, bởi vì lúc trước những người này vô ích với tôi, hiện giờ thì có chút tác dụng.

Mạc Phàm cảm nhận được đám Tần Vô Nhai đã lùi ra xa rồi, cũng không quay đầu lại, hắn lẩm bẩm nói giống như đang bàn bạc với đám Tần Vô Nhai.
Advertisement
';
Advertisement