Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Hai tiếng sau, mấy chiếc phi cơ trực thăng quân dụng dừng trước Mạc gia, Mạc Phàm và những người khác đi từ trên phi cơ trực thăng xuống.

Đám Mạc Phàm mới đi xuống, vẻ mặt đám cha Mạc Phàm kinh ngạc vui mừng đi tới.

Bọn họ nhìn thấy đám A Hào ở sau Mạc Phàm đi từ trên phi cơ trực thăng xuống, vẻ mặt lập tức sửng sốt, trên mặt tràn đầy cảm xúc, mãi mà không nói nên lời.

- Mạc lão tiên sinh!

Đám A Hào nhìn thấy đám cha Mạc Phàm thì cúi đầu theo quán tính.

Lúc này đám cha Mạc Phàm mới lấy lại tinh thần, vội vàng đỡ đám A Hào dậy.

- Nhanh đứng dậy đi, sau này Mạc gia không có những cấp bậc lễ nghĩa này.

Đám A Hào vì Mạc gia mới chết, tuy được Mạc Phàm cứu trở về một cách kỳ diệu, nhưng Mạc gia vẫn nợ bọn họ một mạng.

Lại để bọn họ hành lễ, trong lòng ông đều là áy náy.

- Không có những cấp bậc lễ nghĩa này, vậy có rượu ngon hay không?

Tần lão gia tử ở bên cạnh cười to nói.

- Tiểu Phàm, đây là?

Cha Mạc Phàm nhìn Tần lão gia tử không khác gì bằng tuổi đám ngũ lão, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

Giọng nói của Tần lão gia tử rất quen thuộc, nhưng ít tuổi hơn Tần lão gia tử tuổi già sức yếu nhiều.

Cha Mạc Phàm vừa nói xong, Lạc lão gia tử ở bên cạnh vỗ vai Tần lão gia tử, nói với vẻ trào phúng:

- Lão Tần, xem ra Tiểu Mạc không nhận ra được ông rồi.

Mạc Phàm mỉm cười, không đợi hắn mở miệng, Tiểu Vũ đã mở miệng trước.

- Cha, đây là Tần gia gia.

- Tần lão gia tử sao?

Cha Mạc Phàm nhìn thoáng qua Tần lão gia tử tuấn lãng, lập tức sửng sốt.

Toàn thân Tần lão gia tử tràn đầy khí tức thiết huyết, nhưng mà quá anh tuấn trẻ tuổi, không kém gì tiểu thịt tươi đang nổi chút nào.

Không chỉ cha Mạc Phàm, ngay cả Tần Trách, Tần Chính con trai Tần lão gia tử cũng không dám tin, người này là cha bọn họ.

- Vậy đây là Lạc lão gia tử, tiền bối Chu Trường Hoằng sao?

Cha Mạc Phàm cười hỏi.

- Mạc lão tiên sinh, đúng là Trường Hoằng.

Chu Trường Hoằng cung kính nói.

Đám cha Mạc Phàm vui mừng, cuối cùng sợi dây trong lòng cũng buông xuống rồi.

ổ ề ầ ằ ề ồBa người thay đổi khá nhiều theo thứ tự là Tần, Lạc lão gia tử và Chu Trường Hoằng, xem như người Mạc gia đều trở lại đủ cả rồi.

- Tiểu Mạc, ngay cả lão phu mà không nhận ra, nên phạt cậu ba chén rượu.

Tần lão gia tử bất mãn nói.

- Đừng nói là ba chén, ba chai đều được, hôm nay không say không về.

Cha Mạc Phàm cười vui vẻ nói.

Tất cả người Mạc gia đều đã quay về, nhất định phải chúc mừng một phen.

- Tôi lập tức bảo người chuẩn bị tiệc rượu.

Đường Long cười nói, sắp xếp mọi người đi chuẩn bị.

Một đám người vừa nói vừa cười, đi vào biệt thự Mạc gia.

… M

ạc Phàm thấy cha vui vẻ như vậy, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhưng không vào biệt thự Mạc gia theo mọi người, trái lại hắn nhìn về phía biển Đông.

Chỗ hắn nhìn, trên một cầu băng được chế tác tỉ mỉ tỏa ra bạch quang nhạt, xuất hiện gợn sóng mãnh liệt trên mặt biển.

Một mặt cầu băng nối với bờ biển, một mặt khác thì nối vào trong biển rộng không thấy bờ.

Hai bên cầu băng, nước biển bị đông cứng một vùng rộng.

Xung quanh tụ tập không ít người, không phải chụp ảnh thì có ý đồ lên cây cầu.

Ngao Thiên và Ngao Sương thấy Mạc Phàm dừng bước, thì nhìn theo tầm mắt Mạc Phàm, lông mày cả hai nhíu lại.

- Mạc tiên sinh, có cần chúng tôi làm hỏng cây cầu đó không?

Ngao Thiên hỏi.

Một cây cầu băng cũng dám vươn tới biển Đông, đây tuyệt đối là khiêu khích.

- Không cần thiết phải làm vậy.

Mạc Phàm chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt.

Hủy cây cầu này cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, Hải Vương khiêu khích hắn, đánh lại là được.

Nếu không đánh lại được, hủy cây cầu đi cũng chỉ là vui sướng nhất thời.

- Vậy có cần chúng tôi mang người ở U Châu tới, trợ uy cho chúng ta hay không?

Ngao Thiên hỏi tiếp.

Hải Thần Cung không chỉ có mình Hải Vương, Hải Vương có không biết bao nhiêu hậu duệ, mà yêu thú trong Hải Vương Tộc đều là thuộc hạ của Hải Vương.

Nếu bọn họ đến Hải Thần Cung, không chỉ muốn diệt Hải Thần Cung, còn diệt sạch, đánh lại khiêu khích của Hải Vương.

- Không cần mang người của U Châu, ông và Ngao Sương cũng không cần tới Hải Thần Cung.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Ngao Thiên và Ngao Sương hơi sửng sốt, trên mặt đều là khó hiểu.

- Mạc tiên sinh, chuyện này là sao vậy?

Mạc Phàm không thích phô trương, ông ta có thể hiểu được.

Hai bọn họ đã tới Nguyên Anh kỳ, thậm chí Ngao Sương là Nguyên Anh thất sắc, không phải không có khả năng đối phó được Hải Vương.

Mạc Phàm muốn dẫn ngũ lão tới Hải Thần Cung, lại không cho bọn họ đi.

- Không cần nhiều người tới Hải Thần Cung như vậy.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Thực ra ngũ lão, Tần Vô Nhai và Giang Thành đều không cần phải đi, sở dĩ muốn bọn họ đi, chỉ vì để đại quốc khác nhìn xem thực lực mới của hai đạo tường thành Hoa Hạ là ngũ lão và tông môn ẩn thế.

Ngao Thiên và Ngao Sương cùng là cấp bậc Nguyên Anh, càng mạnh hơn đám ngũ lão, càng không cần thiết phải đi.

- Nhưng mà Hải Thần Cung đâu chỉ có mình Hải Vương.

Ngao Thiên lo lắng nói.

Lần này tới Hải Thần Cung tuyệt đối không đơn giản, khả năng gặp được cao thủ khác trước Hải Vương là rất cao, nếu không Hải Thần đã không dám hung hãn như vậy.

- Ông cảm thấy tôi không đối phó được những người khác sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng hỏi.

- Mạc tiên sinh tha lỗi, Ngao Thiên không có ý này.

Vẻ mặt Ngao Thiên thay đổi, vội vàng nói.

Long Tuyệt cũng là Nguyên Anh kỳ, nhưng không là gì dưới tay Mạc Phàm.

Huống chi sau khi Mạc Phàm giết Long Tuyệt, thực lực tăng lên không ít.

- Tôi không cho hai người đi, là có nhiệm vụ khác dành cho hai người.

Mạc Phàm nói tiếp.

- Nhiệm vụ gì ạ?

- Ở nhà canh giữ, còn phải cẩn thận người của Thiên Ngoại Thiên.

Mạc Phàm nói với vẻ nghiêm túc.

Nếu hắn mang cả Ngao Thiên và Ngao Sương rời đi, tất có người thừa dịp hư mà vào.

Hoa Hạ đã được Tứ Tượng Thú Thiên Trận bảo vệ, nhưng có thể phòng được cao thủ ngoại quốc tới, nhưng không phòng được vào bên trong, ví dụ như người được truyền tống từ Hải Ngoại Hải và Sơn Ngoại Sơn vào.

Long Ngạo Thiên đã biết Long Tuyệt bị giết, tuy hai người đã ước định một năm, nhưng với hiểu biết của hắn về Long Ngạo Thiên, chưa chắc Long Ngạo Thiên sẽ để hắn tới Tu Chân giới.

Bọn họ muốn tới Địa Cầu, chỉ có thể thông qua những Truyền Tống Trận này.

Ngao Thiên và Ngao Sương thân là Long Tộc, là hai người cực mạnh trong chín người, cho dù là Nguyên Anh đỉnh phong cũng có lực lượng đối kháng, để bọn họ thủ hộ ở nhà là thích hợp nhất.

Chỉ cần bọn họ tạm thời canh giữ, hắn có thể trở về bất cứ chỗ nào ở Địa Cầu.

- Vậy Mạc tiên sinh tới Hải Thần Cung phải cẩn thận, Đông Hải cứ giao cho tôi và Sương Nhi.

Ngao Thiên hiểu rõ ý của Mạc Phàm, không tranh giành đi nữa, nói với vẻ nghiêm túc.

- Cho hai người thứ này, hai người sẽ dùng tới.

Mạc Phàm lấy nhẫn trữ vật của Phượng Cửu ra, ném cho Ngao Thiên.

Tuy Yêu Hoàng này còn chưa tới Nguyên Anh kỳ, nhưng trái lại tích góp không ít pháp bảo mà Nguyên Anh kỳ sử dụng, ví dụ như pháp bảo bản mệnh tới Nguyên Anh kỳ cần luyện chế.

Những thứ khác đều là đồ gì đó của Yêu Tộc, hắn giữ lại cũng không có tác dụng, đưa cho Ngao Thiên và Ngao Sương là thích hợp nhất.

Tất nhiên Ngao Thiên biết đây là nhẫn của Phượng Cửu, trước mắt ông ta hơi sáng lên, cất nhẫn trữ vật đi.

- Đa tạ Mạc tiên sinh.

- Vào thôi.

Mạc Phàm thu hồi ánh mắt, đi vào trong biệt thự.

Trong biệt thự, yến hội diễn ra từ chạng vạng tới sáng hôm sau mới kết thúc, chúc mừng cả đêm.
Advertisement
';
Advertisement