Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Tuy không biết đám người này do ai phái tới, nhưng bọn họ tới Mạc gia gây sự là không thể nghi ngờ.

Nếu là lúc trước, cho người như vậy một trăm lá gan bọn họ cũng không dám tới.

Bây giờ…

- Các vị, hôm nay nể mặt, ngày sau tất gặp mặt, mấy cậu nhất định phải vậy sao?

Sắc mặt cha Mạc Phàm khó coi, hỏi.

Phụ nữ Mạc gia tuyệt đối không thể theo chân bọn họ, người Mạc gia cũng không thể bị đám người này đá một cái.

Người kia không chỉ phế tu vi của bọn họ, còn gần như hủy hoại cơ thể bọn họ nữa.

Tu vi Chu Hiệt, Tần Kiệt cao nhất, hiện giờ cơ thể cũng suy yếu nhất.

Bị những người này đá một cái, không chết cũng tàn phế.

Cha Mạc Phàm mới mở miệng, những người đó cười khinh thường.

- Lão đại, lão già này đúng là chuyện gì cũng nói được, Mạc gia ông hiện giờ có gì đáng sợ, cần chúng tôi nể mặt sao?

Lông vàng cười nói.

Mạc gia hơn ba tháng trước, không nói tới chuyện bọn họ tới đây sẽ phải chết, ngay cả tư cách nói chuyện với người Mạc gia cũng không có.

Bây giờ sao, người Mạc gia ở Giang Nam không khác gì con chó.

Không đúng, còn không bằng chó.

Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, bọn họ tới Mạc gia gây chuyện, không chỉ không cần cố kỵ ai, quay về còn lấy được xấp tiền.

Chuyện như vậy, sao bọn họ có thể bỏ qua.

Ngoài ra Mạc gia còn có mấy người phụ nữ dáng vẻ không tệ, lấy tiền xong còn được chơi phụ nữ, không có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn chuyện này.

- Tiểu Hoàng, đừng nói như vậy, phải khách sáo với Mạc lão tiên sinh một chút, nhỡ đâu con của ông ấy quay về, cẩn thận lóc xương thịt chúng ta ra đó.

Ở bên cạnh người đàn ông đầy hình xăm, một người đàn ông đeo kính khẽ nâng cằm, nói với vẻ trêu tức.

- Con của ông ta, anh nói Mạc tiên sinh Mạc Phàm từng là thần thoại đương thời sao, nếu con của ông ta có thể lóc xương thịt tôi, đã sớm ra tay rồi.

Lông vàng nói với vẻ khinh thường.

Mạc gia từ một gia tộc cấp thế giới, biến thành phế vật không bằng heo chó, nếu Mạc Phàm còn sống, đã sớm xuất hiện rồi.

- Lão già kia, ông để phụ nữ nhà ông ăn một bữa cơm với chúng tôi, hay là để chúng tôi đạp một cước, nhanh chọn đi, lão đại chúng tôi đang bận đó.

Lông vàng không kiên nhẫn nói.

- Các cậu mỗi người một cước đúng không, cứ nhằm vào tôi đây này.

Cha Mạc Phàm nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo nói.

- Sư công, chuyện này do con thì con chịu, để bọn họ tới đi.

Tần Kiệt nhíu mày, trong mắt anh ta lóe lên ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm đám người với vẻ hung dữ nói.

- Nếu con gọi chú một tiếng sư công, thì nghe lời chú, không phải là một người một cước sao, sư công con chịu được, đi làm cá tiếp đi, lát nữa chúng ta sẽ ăn canh cá.

Cha Mạc Phàm cố nặn ra nụ cười vui vẻ, vỗ vai Tần Kiệt nói.

- Nhưng mà!

Tần Kiệt nắm chặt tay, cơ thể không tự chủ được run rẩy.

Xung quanh, Chu Hiệt, Tiểu Ngọc, Khương Nguyệt, còn có lão mẹ Mạc Phàm và người Mạc gia đều đỏ mắt.

Trải qua đại tai nạn kia, bọn họ không cầu xin sống thật sung sướng, nhưng cuộc sống tối tăm mù mịt như vậy sẽ tới khi nào đây?

- Ôi, còn tranh bị đánh nữa à, được đó, vậy hai người cũng tiến lên đi.

Lông vàng kia cười mỉa nói.

Anh ta vừa thốt lên xong, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu của Tần Kiệt lóe lên điên cuồng.

Anh ta đường đường là thiếu gia Tần gia, cháu nội của tướng quân khai quốc, tuy từng bị Mạc Phàm giáo huấn, nhưng vì Mạc Phàm đủ mạnh, ngoại trừ Mạc Phàm ra, có khi nào anh ta bị một đám hổ lốn bắt nạt như vậy.

- Đừng có mà bắt nạt Mạc gia, tôi liều mạng với mấy người.

Tần Kiệt như điên rồi, một quyền không có linh khí cũng không có bao nhiêu sức lực đánh về phía tên lông vàng kia.

Một quyền của anh ta còn chưa đánh trúng người tên lông vàng, một thứ gì đó lạnh lẽo để vào trán anh ta.

Không phải thứ gì khác, đúng là một khẩu súng lục kiểu cũ.

- Liều mạng với chúng tôi, tiểu tử, cậu liều thử xem, không phải cậu rất can đảm sao?

Người đàn ông đầy hình xăm bên cạnh tên lông vàng cầm súng lục, lạnh giọng hỏi.

Nhìn thấy khẩu súng lục này, sắc mặt mọi người ở trong sân đều thay đổi.

Nhất là cha Mạc Phàm, trong mắt ông hiện lên bối rối.

Loại súng này đã không được bán mấy năm nay rồi, phần lớn đều bị thu lại, nhưng có một số người đã giấu đi.

Ông cũng từng có một khẩu, nhưng được ông giao lên, uy lực không so được với súng lục hiện giờ, nhưng ở khoảng cách gần như vậy bắn nổ đầu một người là chuyện rất bình thường.

Tần Kiệt cũng tỉnh táo lại, khẩu súng như vậy lúc trước anh ta chẳng thèm quan tâm, nhưng bây giờ chỉ cần người này bóp cò, anh ta có thể đi gặp ông nội mình rồi.

- Các vị, Tiểu Kiệt là cháu nội của Tần lão tướng quân, nể mặt Tần lão tướng quân, có thể bỏ súng xuống được không?

Cha Mạc Phàm hỏi.

Người đàn ông đầy hình xăm hơi nhếch miệng, liếc mắt nhìn cha Mạc Phàm một cái.

- Cháu nội của Tần lão tướng quân à, nếu là như vậy…

Cha Mạc Phàm hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm khẩu súng kia, sợ người kia bóp cò.

- Nếu là như vậy, vậy tôi không chấp nhặt với cậu ta, nhưng cậu ta đá chết chó của tôi, không thể cứ bỏ qua như vậy, chúng tôi cũng không có hứng thú đối phó một lão già như ông, để…

- Để cô gái này đi theo chúng tôi là được.

Đại hán đầy hình xăm liếc một vòng trong sân, trong mắt lóe sáng dâm quang nhìn về phía Chu Hiệt, nói tiếp.

Trong sân ngoại trừ người nhiều tuổi, thì là một đống con nít, chỉ có tuổi Chu Hiệt là vừa vặn, tuy trên mặt có chút suy yếu vì bệnh, nhưng dáng người và khuôn mặt rất được.

Có điều kiện như vậy, trái lại suy yếu càng khiến người ta muốn sủng hạnh.

- Không được, con bé không thể đi với mấy cậu.

Cha Mạc Phàm nói với vẻ kiên quyết.

Ở Mạc gia, Tần Kiệt và Chu Hiệt quan trọng như nhau, ai cũng không thể thương tổn, trừ phi giết ông trước.

- Lão già kia, nể mặt ông ông không biết xấu hổ đúng không, chuyện này không được, chuyện kia cũng không được, ông nghĩ mình còn là lão tiên sinh Mạc gia uy phong nữa à, tôi cho ông hai lựa chọn, một là tôi bắn chết tiểu tử này, hai là để cô nàng này ăn một bữa cơm với chúng tôi, tự ông chọn đi, nếu không tôi chọn giúp ông.

Tên lông vàng ở bên cạnh cười mỉa nói.

Bọn họ là lưu manh ở khu này, trước đây Mạc gia thế nào, bây giờ thế nào, bọn họ đều biết cả.

Cha Mạc Phàm nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra.

Ông nắm lấy Tần Kiệt, chậm rãi kéo anh ta về phía sau mình, còn ông thì chắn trước họng súng.

ể ế ể- Cậu có thể giết tôi, nhưng hai đứa bé này, cậu không thể mang đi.

Cơ thể Chu Hiệt và Tần Kiệt chấn động, bọn họ nghiến chặt răng, nước mắt vốn đảo quanh hốc mắt không tự chủ được rơi xuống.

Vẻ mặt những người khác cũng ảm đạm, tràn đầy thống khổ.

- Mấy anh thả sư công tôi ra, tôi đi với các anh.

Chu Hiệt khóc lóc kêu.

- Yên tâm đi, tôi giết ông ta, cô cũng phải đi theo chúng tôi, các người nghĩ rằng giết chó của chúng tôi đá mấy cái là được à, hôm nay ai cũng không cứu được các người, không lấy được mạng một người Mạc gia các người và một phụ nữ chúng tôi sẽ không đi.

Đại hán đầy hình xăm kia hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.

Chỉ tới Mạc gia gây chuyện, một lần được 10 vạn, giết một người Mạc gia và làm nhục phụ nữ Mạc gia được 1000 vạn, nhiều người như vậy sao có thể chỉ tới kiếm 10 vạn, nếu Mạc Phàm còn sống đã sớm quay về, tới lúc cầm 1000 vạn rồi.

Anh ta mới nói xong, một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên.

- Anh vừa nói cái gì, có thể lặp lại lần nữa không?

Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống.
Advertisement
';
Advertisement