Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Một loạt động tác này, chỉ làm trong chớp mắt.

Không ít người còn chưa phản ứng kịp, liền thấy một màn khó mà tưởng tượng nổi trước mắt.

Súng của Chu Lan Sơn bị Mạc Phàm đoạt, cổ tay còn bị bóp nát.

- Sao cậu ta lại làm được?

Rõ ràng Chu Lan Sơn cách Mạc Phàm 3 mét, hoàn toàn có cơ hội bắn súng.

- Chuyện này, xảy ra chuyện gì thế, tôi không nhìn lầm đấy chứ?

Có người dụi dụi mắt, lại nhìn về phía Mạc Phàm, vẫn là Mạc Phàm cầm súng chĩa vào đầu Chu Lan Sơn.

- Trong chớp mắt nhảy xa 3 mét à?

- Tên nhóc kia học chiêu này ở đâu vậy? Rất…

Vừa rồi có người vui vẻ xem nhà Mạc Phàm ầm ĩ nhột trong lòng.

Cha Mạc Phàm, mọi người cũng sửng sốt một chút, bọn họ cách Mạc Phàm tương đối gần, đi qua ôm Mạc Phàm theo bản năng.

Ba người cùng làm tư thế ôm, ai cũng không ôm được Mạc Phàm, trái lại ba anh em ôm lấy nhau.

Ba anh em nhìn Mạc Phàm dùng súng chĩa vào đầu Chu Lan Sơn, lúc này mới yên tâm.

- Nhị ca, em chắc chắn, công phu của Mạc Phàm không phải anh dạy.

Chú ba Mạc Phàm nói chắc chắn.

Bên phía Chu Kiến Bình, một đám người cũng không cười nổi, nhìn Mạc Phàm đầy hoảng sợ.

- Ngay cả súng cũng vô dụng, thằng nhóc này thật sự là người sao?

Sắc mặt Chu Lan Sơn lại vô cùng khó coi, không biết là đau, hay bị dọa sợ, không phát ra được một chút âm thanh nào.

- Tiểu, Tiểu Phàm, cháu biết cháu đang làm gì không, nhanh bỏ xuống, cháu còn cứu được.

Chu Kiến Bình run rẩy nói, ông ta cũng bị dọa tại chỗ.

Lúc này ông ta không phải là nhân viên cao cao tại thượng làm ở ngân hàng, càng giống một lão đầu bị dọa mất mật hơn.

Quả nhiên dùng súng đe dọa có uy lực không nhỏ.

- Tiểu Phàm, nhanh bỏ súng xuống, vừa rồi tôi chỉ đùa cậu thôi, bây giờ cậu bỏ súng xuống, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của cậu.

Chu Lan Sơn chịu đựng đau đớn tê tâm liệt phế trên cổ tay, thận trọng nói, rất sợ súng cướp cò.

- Không truy cứu trách nhiệm của tôi?

Mạc Phàm cười:

- Hôm nay tôi tới truy cứu trách nhiệm các anh.

- Tôi có thể có trách nhiệm gì, cha cậu nợ tiền ngân hàng, tôi tới là chấp hành nhiệm vụ.

Chu Lan Sơn nói dối.

- Vậy sao, lệnh bắt của anh đâu, chứng nhận cảnh sát của anh đâu, vì sao súng của anh không có đánh số?

Mạc Phàm lạnh lùng hỏi.

Khi đó hiểu biết pháp luật ở nông thôn không nhiều, mới để đám cầm thú này chui vào kẽ hở.

Hắn cũng là lên đại học mới hiểu được, chỉ là khi đó mọi việc đã qua.

Vẻ mặt Chu Lan Sơn khẽ đổi, sắc mặt đám Chu Kiến Bình cũng trầm xuống, mắt lóe lên.

Có người còn di chuyển về phía sau, chuẩn bị rời đi.

Bọn họ vốn ngụy trang người thi hành công vụ, đến tìm Mạc Quốc Hoa đòi tiền, đâu có mấy thứ này.

Việc này không điều tra thì không sao, điều tra ra tất cả bọn họ sẽ xong đời.

- Tôi không mang những thứ này theo bên người.

Chu Lan Sơn nhỏ giọng cười mỉa nói.

- Không có lệnh bắt, không mang theo chứng nhận cảnh sát, mang theo súng còn chưa đánh số tới nhà tôi bắt người, các anh đây là tự ý xông vào nhà dân, cho dù anh là cảnh sát, có ai biết đâu, tôi bắn chết anh cũng không phạm pháp đâu nhỉ?

Mạc Phàm cười mỉa nói, chạm vào cò súng.

Cho dù hắn bắn chết Chu Lan Sơn, cũng thuộc về tự vệ chính đáng.

Huống chi tự vệ chính đáng hay không chính đáng gì chứ, mấy chuyện này trói buộc người bình thường còn được.

Trói buộc y tiên bất tử hắn, mơ tưởng!

Hắn giết người, căn bản không cần giải thích với ai.

Chu Lan Sơn nghe thấy tiếng cò súng, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, gần như khóc nói:

- Đừng, đừng, tôi thật sự có những thứ này, chỉ không mang theo thôi.

- Ha ha, anh bị cục cảnh sát đuổi 3 năm rồi, anh nói cho tôi biết anh lấy những thứ đó ở đâu ra?

Mạc Phàm khinh bỉ nói.

Lúc này còn lừa gạt hắn, cho rằng tất cả mọi người đều dễ gạt như vậy sao?

Những chuyện này đều do hắn điều tra được từ đời trước, năm 2003 Chu Lan Sơn vì đánh chết phạm nhân trong trại tạm giam, bị người thân phạm nhân tố cáo lên tòa án, kết quả chỉ phán đuổi việc.

Nhìn súng không có đánh số trong tay Chu Lan Sơn liền biết, điểm này không thay đổi.

Vẻ mặt Chu Lan Sơn ngẩn ra, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác thường.

- Sao cậu biết.

Quả thật anh ta đánh chết một phạm nhân không tặng quà anh ta, bởi vì trong nhà có người ở phía trên, chỉ mất công việc cảnh sát.

Sở dĩ cha Mạc Phàm thấy anh ta vẫn còn ở trại tạm giam, vì anh ta làm việc ở căn tin trong trại tạm giam.

Bởi vì đều quen thuộc với người bên trong, nhìn không khác gì với cảnh sát, còn có thể muốn làm gì thì làm.

Cha Mạc Phàm và mọi người nghe Mạc Phàm nói, sửng sốt.

Vừa rồi bọn họ còn lo sợ Mạc Phàm vì đánh nhân viên công vụ, mà ảnh hưởng đến tiền đồ.

Ai biết Chu Lan Sơn này căn bản không phải cảnh sát rồi.

- Chu Lan Sơn!

Cha Mạc Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.

- Không chỉ có anh không phải cảnh sát, họ Trương, chắc anh cũng bị viện kiểm sát đuổi việc rồi đúng không?

Mạc Phàm chỉ vào một người thanh niên trắng nõn đeo kính, trên trán có dấu màu đỏ, hẳn là cọ vào cái gì.

- Tôi đang làm rất tốt mà, sao có thể bị viện kiểm sát đuổi?

Tiểu Trương ấp a ấp úng nói.

- Ha ha, chắc anh cũng không mang giấy hành nghề đúng không.

Mạc Phàm cười nói.

Mặt Tiểu Trương đỏ lên, dưới ánh mắt sắc bén của Mạc Phàm, không dám đối mặt với Mạc Phàm.

- Tới nơi này thi hành nhiệm vụ, cần giấy hành nghề làm gì?

Mạc Phàm lạnh lùng trợn mắt nhìn Tiểu Trương một cái, ánh mắt liếc đám người còn lại.

- Các người vừa không phải người của viện kiểm sát, vừa không phải người của cục cảnh sát, đều là đồng nghiệp của Chu Kiến Bình, vay tiền ở ngân hàng với lãi suất nhân viên, sau đó cho cha tôi vay nặng lãi chứ gì?

Đám người này cộng thêm Chu Kiến Bình có khoảng mười mấy người, nhân viên trong ngân hàng cũng không thể vay tiền tùy tiện.

Mỗi người chỉ có thể dựa vào chức vị khác nhau vay được gần 30 ~ 40 vạn, mười mấy người cộng vào không nhiều không ít được 500 vạn.

Sắc mặt đám người còn lại trầm xuống, một đám người đều nổi bật hơn người khác, bình thường rất giỏi biện luận, lúc này không nói được một câu, giống như bị bóp chặt cổ.

- Tiểu Phàm, con nói gì thế, bọn họ là người của ngân hàng thành phố Nam Sơn, không phải nhân viên thi hành công vụ, còn cả vay nặng lãi mà con nói nữa là có ý gì?

Lão cha Mạc Phàm không hiểu hỏi.

Lượng tin tức Mạc Phàm nói quá lớn, ông không hiểu rõ lắm.

- Cha, khoản tiền cha nợ không phải vay trực tiếp ngân hàng, mà vay đám người này, đám người này cầm tiền ngân hàng tới kiếm lời từ chỗ cha.

Mạc Phàm giải thích đơn giản.

- Cái gì?

Vẻ mặt lão cha Mạc Phàm sửng sốt một chút, lạnh lẽo lóe lên trong mắt.

Cảnh sát là giả, viện kiểm sát hơn phân nửa cũng là giả, nói là thi hành nhiệm vụ, nhưng không có một người là nhân viên công vụ.

Tiền cũng không phải vay từ ngân hàng, chuyện gì cũng là giả.

Cứ thế ông còn không ngừng trả lãi, vì chuyện đó mà bị bắt vào trại tạm giam mấy lần, nơm nớp lo sợ qua mấy năm.

Lão cha Mạc Phàm cười, trong nụ cười đều là đắng chát, ông bị một đám lừa đảo lừa gạt vất vả như vậy.

Những người khác cũng không ngờ sẽ như thế, ánh mắt nhìn đám người này càng không thân thiện.

Nhất là bác cả Mạc Phàm, chú ba Mạc Phàm, còn cả những người có quan hệ tương đối tốt với cha Mạc Phàm từ nhỏ, vừa rồi còn ra mặt giúp lão cha.

- Nhị ca, còn nói với bọn chúng làm gì, đánh bọn chúng tàn phế trước, sau đó đưa đến đồn công an.

Chú ba Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Không đợi bọn họ ra tay, Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, một chân đạp bay Chu Lan Sơn, súng lục chĩa vào một chiếc xe.

- Chu Kiến Bình, ông muốn trốn đi đâu?
Advertisement
';
Advertisement