Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Cơ thể Phượng Hoàng hơi run lên, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đang nheo mắt, trên mặt hiện lên vẻ do dự.

Chỉ trong phút chốc bà ta đã có quyết định.

- Cậu thật sự có thể khiến tôi trở thành người biến dị lục cấp sao?

Phượng Hoàng hỏi.

Lâm Thiên Nam cường đại tới mức vượt qua suy nghĩ của bà ta cũng chết dưới tay Mạc Phàm, bởi vì Lâm Thiên Nam chết, thực lực của Mạc Phàm lại tăng hơn trước nhiều.

Vừa rồi bà ta không phải đối thủ của Mạc Phàm, hiện giờ càng không thể sống sót dưới tay Mạc Phàm, lại đối nghịch với Mạc Phàm sẽ không có bất luận ý nghĩa gì, không bằng cúi đầu trước Mạc Phàm thì hơn.

Còn nữa, Nguyệt Hạ Chi Dực mâu thuẫn với Mạc Phàm chỉ vì một cây Trường Sinh Linh Thụ mà thôi.

- Chỉ cần bà trung thành với Mạc gia chúng tôi, thất cấp cũng không là vấn đề.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.

Biểu cảm lạnh nhạt, giống như không để thất cấp vào mắt.

Khi ở Tu Chân giới, một tay hắn nâng con trai của vương dị nhân cường đại, từ một người không thể trở thành người biến dị thành vua của người biến dị.

Dị huyết trên người đứa bé loãng như vậy mà hắn có thể làm được tới mức này, Phượng Hoàng có thể đạt tới người biến dị ngũ cấp ở trên Địa Cầu, nếu hắn không thể bồi dưỡng Phượng Hoàng thành người biến dị thất cấp, vậy thì không xứng với hai chữ y tiên.

- Người biến dị thất cấp, thật sao?

Vẻ mặt Phượng Hoàng khẽ đổi, hỏi.

- Có tin hay không tùy bà.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

- Tôi, Phượng Hoàng, nguyện ý rời khỏi Nguyệt Hạ Chi Dực, trở thành nô lệ của Mạc gia, nếu Mạc tiên sinh có thể tha thứ cho Nguyệt Hạ Chi Dực.

Phượng Hoàng khẽ đảo mắt, cơ thể rơi xuống trước người Mạc Phàm không xa, nói.

- Nguyệt Hạ Chi Dực không làm gì Hoa Hạ, phạm Mạc gia tôi, tôi sẽ không so đo với bọn họ, nếu phạm vào, tự bà nhìn mà làm.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Chỉ là Nguyệt Hạ Chi Dực, còn chưa lọt vào pháp nhãn của hắn.

Phượng Hoàng đều ở trên tay hắn, hắn đường đường là y tiên bất tử chạy tới Bắc Mĩ, lại đi đối phó một đám sâu bọ xích mích với hắn sao.

- Nếu bọn họ dám đến, Phượng Hoàng tôi nô bộc của Mạc gia sẽ tự mình diệt bọn họ.

Phượng Hoàng quỳ một gối trên đất, cung kính nói.

Đồng thời một tay bà ta đặt ở ngực, một tảng đá hỏa hồng được lấy ra từ giữa ngực bà ta, bà ta cúi đầu đưa cho Mạc Phàm.

Mạc Phàm nói như vậy xem như là tha cho Nguyệt Hạ Chi Dực, tất nhiên bà ta không thể keo kiệt.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ.

Hắn rất quen thuộc với nghi thức này, đứa bé hắn một tay bồi dưỡng thành dị vương cũng từng làm vậy với hắn, đây là nghi thức thần phục của dị nhân.

Chỉ cần linh lực của người khác động vào dị hạch của bọn họ, người này sẽ thành chủ nhân của dị nhân.

Không chỉ năng lượng dị nhân không có tác dụng với chủ nhân, một khi có ý nghĩ hai lòng với chủ nhân, ý niệm này sẽ lập tức bị chủ nhân cảm nhận được, một ý niệm trong đầu có thể khiến dị nhân tử vong trong chớp mắt, sẽ không hao phí bất luận linh vực gì.

Cho nên dị hạch là thứ vô cùng quan trọng của dị nhân, tuyệt đối không thể để người khác động vào dễ dàng.

Hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, một tay hắn vươn ra, đặt lên mặt trên dị hạch của Phượng Hoàng.

Linh khí dao động vô cùng cường đại rót vào trong dị hạch của Phượng Hoàng, một đóa liên hỏa lam văn kim sắc cũng dũng mãnh nhập vào trong dị hạch, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào trong.

- Đa tạ chủ nhân.

Vẻ mặt Phượng Hoàng khẽ đổi, từ quỳ một gối biến thành quỳ cả hai chân trên đất.

- Đứng dậy đi.

Mạc Phàm trả lại dị hạch cho Phượng Hoàng, nói với vẻ khinh thường.

Dưới tình hình chung, lúc tiến hành loại nghi thức này chỉ cần phóng một chút linh khí vào trong dị hạch là được.

Nhưng nếu cho linh khí của bản thân hay năng lực khác vượt qua dị nhân, sẽ có chỗ tốt rất lớn đối với dị nhân sau này, đây gọi là ban ân.

Nếu Phượng Hoàng thành nô lệ của Mạc gia bọn họ, tất nhiên hắn sẽ không bạc đãi Phượng Hoàng, cho nên hắn cho Phượng Hoàng linh khí vô cùng tinh thuần của hắn và Tam Muội Chân Hỏa biến dị.

- Dạ, chủ nhân.

Phượng Hoàng cất dị hạch đi, đứng ở bên Mạc Phàm, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.

Bớt lạnh lùng, cao ngạo và yên lặng, có thêm vài phần nhu hòa tôn sùng.

Mạc Phàm dời mắt nhìn Tần Vô Nhai và hội ngũ lão cách đó không xa.

Đám Tần Vô Nhai bị Mạc Phàm nhìn thoáng qua, sắc mặt đều khó coi.

Nhất là Tần Vô Nhai ước gì có thể tìm được một cái lỗ chui xuống, sau khi bọn họ bị Mạc Phàm bắt giữ, vốn định nhân cơ hội này khiến thực lực khắp nơi e sợ tông môn ẩn thế đối phó Mạc Phàm, để Mạc Phàm biết sự lợi hại của tông môn ẩn thế bọn họ.

Ai biết những thế lực này bị Mạc Phàm diệt trừ không tốn mấy sức, thậm chí còn thành công cụ để Mạc Phàm tăng tu vi.

Hơn nữa nếu không có Mạc Phàm, có khả năng bọn họ đã chết trên tay Lâm Thiên Nam.

- Mạc Phàm, cậu muốn giết thì cứ giết đi, bảo tôi trở thành nô lệ của cậu, cậu đừng mơ.

Tần Vô Nhai trầm giọng nói.

- Làm nô lệ của tôi?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Hắn vươn một tay ra, Hư Không Chi Lô lập tức xuất hiện, trôi nổi trên tay hắn.

Hắn ném lên trên không trung, Hư Không Chi Lô chia ra làm chín, bay đến trên không đám Tần Vô Nhai, một đạo quang chiếu ra, chiếu lên người đám Tần Vô Nhai.- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?

Vẻ mặt Tần Vô Nhai ngẩn ra, trầm giọng hỏi.

Mạc Phàm không thèm quan tâm, một đám pháp ấn xuất hiện trên tay, bay vào trong Hư Không Chi Lô.

Theo pháp ấn dũng mãnh nhập vào trong Hư Không Chi Lô, từng chút huyết khí bay từ trong cơ thể đám Tần Vô Nhai ra, chậm rãi ngưng tụ thành một thanh Huyết Đao phía dưới Hư Không Chi Lô.

Cảm nhận được Huyết Thần Đao trong cơ thể rút ra, trên gương mặt đám Tần Vô Nhai và ngũ lão xanh tím bất định.

Mạc Phàm đâu muốn giết bọn họ, rõ ràng là đang giải trừ Huyết Thần Đao cho bọn họ.

Chỉ sau một chén trà nhỏ, Huyết Thần Đao trong cơ thể đám Tần Vô Nhai được Hư Không Chi Lô rút ra sạch.

- Tôi đã lấy Huyết Thần Đao ra giúp các ông rồi, Huyết Độc trong cơ thể các ông thì tự mình quay về giải trừ đi, phương pháp giải trừ Huyết Độc tôi đã nói cho các ông rồi, hẳn là chưa nghiệm chứng, đúng lúc các ông có thể đi làm vật thí nghiệm.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Mạc Phàm, cậu có ý gì đây, vì sao cậu không giết chúng tôi?

Vẻ mặt Tần Vô Nhai âm trầm, nói.

Ông ta dẫn người tới cửa địa ngục bao vây Mạc Phàm, bây giờ lại sống chết mặc bay, nhìn Mạc Phàm bị bát phương quần ẩu, có thể được coi là kẻ địch của Mạc Phàm.

Mạc Phàm không giết bọn họ, trái lại còn giải độc cho ông ta, chuyện này còn khó chịu hơn cả việc giết ông ta.

- Giết mấy ông, các ông có uy hiếp với tôi sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, không đáp hỏi ngược lại.

Hội ngũ lão đối với hắn không tệ, cho dù ngũ lão ra tay hắn cũng không giết ngũ lão.

Đám Tần Vô Nhai cũng không làm tổn hại tới người nhà hắn, không chạm tới điểm mấu chốt của hắn, không cần thiết phải tiêu diệt.

Cho dù là đám Tần Vô Nhai hay hội ngũ lão, nếu hắn giết những người này, Hoa Hạ và Mạc gia đều mất đi một tầng bảo vệ.

Một khi hắn rời khỏi Địa Cầu, chẳng khác nào Mạc gia sẽ bại lộ ở dưới khắp thế lực.

Trái lại để những người này sống, đều có lợi với Hoa Hạ và Mạc gia.

Cho dù muốn giết, cũng không phải đám Tần Vô Nhai, mà là Chúc Thiên Cực Thần Sứ hiện giờ.

- Cậu, tông môn ẩn thế tôi nợ Mạc gia cậu một ân tình, chúng tôi nhất định sẽ trả lại.

Tần Vô Nhai nắm chặt tay, vung ống tay áo, nổi giận đùng đùng xoay người mang theo đám người tông môn ẩn thế rời đi.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hắn nhìn những người ở xung quanh, ngón tay sáng lên, chìa khóa được hắn cất đi lại xuất hiện.
Advertisement
';
Advertisement