Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Nếu hắn muốn giết lão tổ Thanh Bang trước, vậy thì nhất định sẽ giết lão tổ Thanh Bang, tuy bây giờ giết Phượng Hoàng càng tốt hơn một chút.

Hắn nheo mắt lại tập trung vào lão tổ Thanh Bang, hắn dựng lại đài chiến đấu bạch ngọc bị dập nát, cầm Hồng Liên xuất hiện bên cạnh lão tổ Thanh Bang.

Lão tổ Thanh Bang bị Mạc Phàm nhìn chăm chú thì sửng sốt, khi không thấy Mạc Phàm ông ta vội vàng muốn trốn, nhưng trên cổ truyền tới cảm giác đau đớn, Hồng Liên đã để ngang cổ ông ta.

Ở một bên khác của Hồng Liên, trên mặt Mạc Phàm không có chút biểu cảm trở tay cầm kiếm, đứng song song với lão tổ Thanh Bang.

- Mạc Phàm, cậu…

- Lúc này hẳn là có một số đệ tử của Thanh Bang có thể nhìn thấy đúng không?

Mạc Phàm không đợi lão tổ Thanh Bang nói xong, liền ngắt lời ông ta.

- Có!

Lão tổ Thanh Bang cố gắng nói.

Thanh Bang là tổ chức xã đoàn đứng gần đầu thế giới ở nước ngoài, có thể nhìn thấy thông qua vệ tinh là chuyện rất bình thường.

- A, vậy là được rồi, trong mười ngày Thanh Bang giải tán, nếu không đồ đệ của tôi sẽ khiến Thanh Bang các ông không còn tồn tại.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Thế lực của Thanh Bang có ở khắp nơi trên thế giới, cho dù là một đại quốc đương thời cũng không thể khiến Thanh Bang giải tán, ở chỗ Mạc Phàm lại giống như giải tán một đám học sinh tiểu học.

- Trong vòng mười ngày Thanh Bang sẽ giải tán, sau này không còn Thanh Bang ở trên đời nữa.

Lão tổ Thanh Bang nhíu chặt mày, đôi mắt đảo vài cái, không cam lòng cao giọng ra lệnh.

- Nói xong chưa?

Mạc Phàm nghiêng đầu liếc lão tổ Thanh Bang một cái, hỏi.

- Tôi nói xong rồi, chắc chắn trong vòng mười ngày Thanh Bang sẽ giải tán.

Lão tổ Thanh Bang gật đầu, trầm giọng nói.

- Vậy ông có thể đi chết đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hồng Liên trong tay hắn chớp lóe quang hoa, chém về phía lão tổ Thanh Bang.

- Cái gì, Mạc Phàm, tôi đã hạ lệnh giải tán Thanh Bang theo lời cậu nói, vì sao cậu còn ép tôi tới đường cùng, đây là uy nghiêm của Mạc đại sư sao?

Vẻ mặt lão tổ Thanh Bang sửng sốt, sắc mặt thay đổi nói.

Ông ta vốn định đồng ý với Mạc Phàm giải tán Thanh Bang trước, đợi sau khi ông ta quay về, lại tập hợp tất cả lực lượng của Thanh Bang diệt Mạc Phàm và Mạc gia.

Trong chiếc hộp Pandora tượng trưng cho những tai nạn trong truyền thuyết, nhất định phải mang tới, ông ta không tin không diệt được Mạc Phàm.

Ai biết Mạc Phàm vẫn muốn giết ông ta.

Khi nói chuyện cơ thể ông ta lui ra.

- Tôi là đang nói với những đệ tử Thanh Bang khác giải tán Thanh Bang, không bảo ông ra lệnh cho Thanh Bang giải tán, còn nữa, tôi có nói với ông giải tán Thanh Bang, tôi sẽ không giết ông sao, ông sẽ là người thứ tư bị tôi giết.Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Sắc mặt lão tổ Thanh Bang khó coi, không quay đầu lại bay ra ngoài đài chiến đấu bạch ngọc đã nát vụn không chịu nổi.

Mạc Phàm lạnh lùng liếc lão tổ Thanh Bang một cái, cũng không đuổi theo.

- Có khả năng là ông quên rồi, nơi này là đài chiến đấu sinh tử, cho dù đài chiến đấu bị phá, chưa quyết sinh tử ông cũng không trốn thoát.

Mạc Phàm thản nhiên nói, một kiếm chém ra trước người.

“Bùm!” Tiếng sấm vang lên, một kiếm chém ra như giết người đàn ông mặc thần bào âm dương.

Không gian bị chém ra một cái miệng, kiếm khí như trường xà quấn mấy vòng trong hư không, khi phá vỡ hư không xong thì tới trước mặt lão tổ Thanh Bang.

“Phập!” Cơ thể long hóa của lão tổ Thanh Bang bị chém ra làm đôi, giống như cắt đậu hủ dưới một kiếm này, rơi xuống dưới.

Một thế hệ lão tổ Thanh Bang, chết!

Không đợi thi thể lão tổ Thanh Bang rơi xuống đài chiến đấu bạch ngọc, văn tự của Yêu Tộc cổ tự sáng lên xung quanh Mạc Phàm.

Quanh thi thể của lão tổ Thanh Bang, một vùng tinh vực xuất hiện.

Một đạo quang chiếu ra từ tinh vực, chiếu lên người Mạc Phàm, một đám hắc cầu cũng xuất hiện theo.

Linh khí như hỏa diễm ở phía sau Mạc Phàm lại bành trướng, biến từ trạng thái khí thành gần như là thực chất, khí tức bức người lại kh ủng bố hơn nhiều.

Lúc này không chỉ xung quanh, phàm là người quan sát trận đấu, sắc mặt đều âm trầm có thể vặn ra nước.

Nếu vừa rồi giết người tăng cấp chỉ là suy đoán, bây giờ đã không còn gì phải hoài nghi nữa.

Mạc Phàm như vậy chỉ sợ không lâu sau, có thể vô địch khắp thiên hạ.

Một kiếm của Mạc Phàm giết lão tổ Thanh Bang xong, vẫn không để ý tới Phượng Hoàng ở trong không trung, lững thững đi tới chỗ Hải Thần cách đó không xa.

Hắn còn chưa tới bên cạnh Hải Thần, một bóng đen chớp lóe, khổ tu của Thần Điện ma hóa đến phía sau hắn, khổ tu nổi giận thét lên một tiếng, móng vuốt màu đen vỗ về phía người Mạc Phàm.

Mạc Phàm không thèm nhìn khổ tu ma hóa, ném Hồng Liên lên không trung.

Hồng Liên giống như đạn được b ắn ra, chấn động tại chỗ một lát, thì thôi động dòng khí cường đại muốn bay về phía khổ tu ma hóa, còn hắn thì đi tiếp về phía Hải Thần.

Trước khi hắn sử dụng Sát Sinh Đại Thuật, khổ tu ma hóa không phải đối thủ của hắn, hiện giờ khổ tu chỉ như chất dinh dưỡng tăng tu vi cho hắn.

“Bùm!” một tiếng thật to, Hồng Liên xuyên qua khổ tu ma hóa, khổ tu ma hóa nổ tung luôn, sóng khí mãnh liệt và kình phong được nhấc lên.

Trong kình phong, quần áo của Mạc Phàm bay phấp phới đứng cách Hải Thần không xa, trên người hắn cũng có thêm một đạo quang mang.

- Để lại một thứ, tôi có thể không giết ông.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Trong giọng nói bình tĩnh, có thêm uy nghiêm tuyệt đại.

- Thứ gì?

Hải Thần cau mày nói.

Thực lực của Mạc Phàm hiện giờ, ông ta tuyệt đối không thể đối phó được, nếu có thể rời đi, vẫn nên rời đi thì hơn.

- Titan Chi Tâm trong cơ thể ông.

Mạc Phàm nói.

Sở dĩ Titan có lực lượng cường đại, hoàn toàn vì Titan Chi Tâm trong cơ thể ông ta.

Trong đám Bạch Tử Hàn mạnh nhất là Vong Linh Titan, nhưng vẫn kém đám Hải Thần này một chút.

Nếu có thể lấy Titan Chi Tâm trong cơ thể Hải Thần cấy vào trong cơ thể Vong Linh Titan, Vong Linh Titan sẽ có lực lượng kh ủng bố hơn cả Hải Thần, có Vong Linh Titan bảo vệ Mạc gia, Mạc gia mới tính là an toàn chân chính.

- So với thứ này, tôi cảm thấy rời khỏi đây càng sáng suốt hơn.

Titan nhíu mày rồi nói.

Nếu Mạc Phàm muốn lấy thiết bổng của ông ta, hay những thứ khác ông ta đều có thể suy xét, nhưng nếu Titan Chi Tâm bị Mạc Phàm lấy đi, ngay cả thiết bổng trong tay ông ta cũng không cầm nổi, còn sống thì không khác gì người thường.

Thay vì biến thành phế nhân, không bằng liều mạng.

Chạy trốn tới Nga quốc quá khó khăn, chạy trốn tới bên cạnh đám người Mạc gia thì không khó, dù sao ông ta không phải là lão tổ Thanh Bang.

Nói xong cơ thể ông ta nhoáng lên một cái biến thành nước biển màu lam.

Ngay sau đó cơ thể ông ta tán ra, biến thành từng viên thủy châu, muốn bay về tám hướng.

Những thủy châu này nhoáng lên một cái, liền rời khỏi đài chiến đấu bạch ngọc, trong đó có một phần bay về phía đám Bạch Tử Hàn ở xa.

- Ông đã quên nơi này là đài sinh tử, không chết không ngừng à, trốn thì chết!

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Sở dĩ hắn lập đài chiến đấu, chính là vì phòng ngừa chuyện này.

Tuy đài chiến đấu bạch ngọc đã bị hủy, nhưng lực lượng không chết không ngừng vẫn còn đây.

Chữ “chết” vừa vang lên, một pháp ấn sáng lên trên thủy châu bay ra khỏi đài chiến đấu, tiếng kêu thảm thiết truyền từ thủy châu ra.

Thủy châu phân tán còn chưa tới trước người đám Bạch Tử Hàn, thì lùi lại ngay lập tức, ngưng tụ thành Hải Thần ở trạng thái dịch.

- Không, không!

Tiếng kêu hoảng sợ truyền từ miệng Hải Thần ra, phù văn trên người Hải Thần sáng lên, một viên đá màu lam to bằng nắm tay xuất hiện. Mạc Phàm giơ tay cầm viên đá màu lam kia, nhìn về phía Phượng Hoàng ở trên bầu trời.
Advertisement
';
Advertisement