Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Tôi đã biết, anh lui ra đi.

- Dạ, chủ nhân.

Trận Linh lập tức biến mất không thấy.

- Anh cứ bận việc của mình trước đi, em và Tiểu Vũ đi gặp cha mẹ, anh cẩn thận một chút.

Tiểu Tuyết cười nhạt, kéo Tiểu Vũ rời đi.

Mạc Phàm lắc đầu nhìn Tiểu Tuyết và Tiểu Vũ, cười chua sót, thân thể nhoáng lên một cái biến mất tại chỗ.



Bên trong mật thật Mạc gia, không có nhiều người biết mật thất này lắm, chỉ có hắn, đám Trận Linh và Moria từng tiến vào.

Lúc này trong mật thất ngoại trừ Mạc Phàm và Moria ra, còn có Bàn Tử và Hoàng Dao Dao.

Chẳng qua Bàn Tử nằm trên một chiếc giường đá, toàn thân được quấn như xác ướp, chỉ có cơ thể là nhìn ra được đó là Bàn Tử.

Toàn bộ băng vải màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ, trong không khí tràn ngập mùi thuốc Đông y và mùi máu tươi.

- Tiểu Phàm, anh nhất định phải cứu Bàn Tử, người kia bảo Bàn Tử đối phó anh, khi cánh tay anh ấy bị kéo ra trước khi hôn mê cũng không chịu đồng ý.

Hoàng Dao Dao khóc lóc như mít ướt, nói.

Mạc Phàm nheo mắt lại, sắc bén ở trong mắt hắn lại dày đặc hơn một chút.

- Yên tâm đi, Bàn Tử sẽ không sao đâu, tôi sẽ xé người kia thành mảnh nhỏ.

Mạc Phàm lạnh lùng nói, sát khí nồng đậm tỏa ra bốn phía từ người hắn.

Tuy trên người Bàn Tử quấn vải, vết thương cũng được xử lý sơ qua, nhưng những thứ này không thể tránh thoát khỏi mắt hắn.

Thực lực người ra tay với Bàn Tử mạnh hơn Bàn Tử rất nhiều, hoàn toàn có thể nói là hành hạ tới chết.

Bàn Tử ngoại trừ hai tay bị hủy ra, hai chân bị đụng nát nhiều lần, xương cốt ở những nơi khác cũng cơ bản đều bị nội kình của người kia chấn vỡ, may mà công pháp Bàn Tử tu luyện là trước nội hậu ngoại, nếu không Bàn Tử không có biện pháp sống tới đây.

Người này dám đối xử với huynh đệ của hắn như vậy, sao hắn có thể tha thứ dễ dàng?

Hắn lấy cái túi như ý lấy được từ người lão giả đeo kiếm ra, dùng năm viên Kỳ Lân Ngọc Kiệt.

Ý niệm của hắn vừa động, trận pháp ba hình tròn kim sắc, thanh sắc, hồng sắc xuất hiện theo thứ tự ở trên không, dưới người và trên mặt đất chỗ Bàn Tử.

Tay hắn dùng lực, năm Kỳ Lân Ngọc Kiệt đều bị nghiền nát, năm Kỳ Lân huyết sắc bay từ trong ra xông về phía Bàn Tử.

Những Kỳ Lân này vừa biến mất vào trong cơ thể Bàn Tử, âm thanh đùng đùng vang lên trong cơ thể Bàn Tử ra, Bàn Tử vốn đang nằm yên lập tức cử động.

Cùng lúc đó, trận pháp ba hình tròn xung quanh Bàn Tử đều sáng lên, quang mang ba màu hóa thành từng sợi mảnh như sợi tóc, biến mất vào trong cơ thể Bàn Tử.

Mắt Mạc Phàm vừa khép lại, quang mang ba màu lóe lên bên trong, ba sợi nhỏ ba màu này như điên rồi chui vào trong cơ thể Bàn Tử.

Hai tay Mạc Phàm vũ động, mười ngón tay gảy, khều, đẩy, cầm theo quy luật trong không trung, giống như đang gảy đàn.

Theo những động tác này của hắn, ba sợi tơ kia như máy in 3D nhanh chóng đan vào thành đồ án hình một người trong cơ thể Bàn Tử, kim tuyến làm lưới thần kinh, thanh tuyến làm gân mạch, tơ hồng tạo thành khung xương, huyết quản, bắp thịt.

Dệt thành một người hoàn chỉnh trong cơ thể Bàn Tử rất nhanh, bất luận là hình dạng lớn nhỏ đều giống Bàn Tử như đúc, không khác chút nào.

- Kỳ Lân!Mạc Phàm khẽ quát.

Lúc này nếu có nhãn lực sẽ nhìn thấy trong cơ thể Bàn Tử, cho dù là thân thể Bàn Tử, hay là toàn bộ cánh tay bị kéo đều biến thành vô số Kỳ Lân nhỏ.

Những Kỳ Lân này chạy tới đồ án dựa theo Mạc Phàm dùng sợi tơ vẽ ra, nên ở nơi nào thì ở nơi đó, nên có dáng vẻ gì thì là dáng vẻ đó.

Chỉ trong phút chốc chỗ Bàn Tử bị đánh nát khôi phục lại như thường, cánh tay cũng hoàn hảo không tổn hao gì ở nơi nó cần xuất hiện, hai chữ truyền từ miệng hắn ra.

- Kết ngọc.

Hai chữ này vừa vang lên, vô số Kỳ Lân nhỏ biến mất, khôi phục thành huyết nhục, khung xương, nội tạng khí quan ban đầu của Bàn Tử.

Trận pháp ba màu kia cũng biến mất vào trong cơ thể Bàn Tử, biến mất không thấy.

Ba màu trong mắt Mạc Phàm thu lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.

- Tiểu Phàm, như vậy là được sao?

Hoàng Dao Dao thấy Mạc Phàm dừng tay, hơi sửng sốt hỏi.

- Đã không có gì đáng ngại, một tiếng sau sẽ tỉnh lại.

Năm ngón tay Mạc Phàm mở ra, toàn bộ băng vải trên người Bàn Tử nứt vụn.

Bàn Tử bị thương rất nghiêm trọng, nhưng nội tạng và đầu không tổn thương nặng lắm, cơ thể trải qua hắn trùng tố, sau khi tỉnh lại sẽ không như khi bị thương, không cần những băng vải này nữa rồi.

“A.” Hoàng Dao Dao gật đầu, cũng không nghi ngờ.

Những người khác không biết Mạc Phàm là ai, nhưng cô biết, Mạc Phàm là Mạc đại sư danh chấn thế giới, ung thư ở trước mặt Mạc Phàm đều chỉ là chuyện mấy châm.

Mạc Phàm nói Bàn Tử không sao, chắc chắn Bàn Tử tốt rồi.

- Dao Dao, cô nhìn thấy người ra tay với Bàn Tử không?

Mạc Phàm hỏi.

Thực lực người này mạnh hơn Bàn Tử rất nhiều, hành hạ Bàn Tử đến gần chết, cuối cùng hoàn toàn có cơ hội giết Bàn Tử nhưng không ra tay, tuyệt đối chỉ muốn hả giận.

Hắn có cảm giác người này không đơn giản chỉ là trả thù hắn giải trừ Huyết Độc cho Kiêu Long mà ra tay.

- Toàn thân người kia đều bao phủ trong huyết vụ, tôi không thể thấy rõ người đó, nhưng tôi thấy giọng anh ta rất quen, hình như từng nghe thấy ở đâu rồi.

Hoàng Dao Dao nghĩ một lát, nói.

Sau khi cô được Bàn Tử đẩy ra, cô muốn nhìn gương mặt của người kia nhưng không thành công.

- Giọng nói rất quen thuộc sao?

Mạc Phàm nhíu mày.

- Có biện pháp tra được người kia không?

Hoàng Dao Dao lo lắng hỏi.

- Trừ phi anh ta không thương tổn đến Bàn Tử, nếu không anh ta chạy tới thiên thượng địa hạ tôi đều tìm anh ta ra.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc bén, nói.

Người này dùng huyết quang che khuất gương mặt, chắc chắn là người hắn quen.

Nhưng thật sự cho rằng huyết quang có thể che khuất thân phận anh ta à, nghĩ quá đơn giản rồi đó.

- Chủ nhân, đây là thứ Âu Dương tiểu thư đưa cho cậu.

Moria tiến lên phía trước, đưa cho Mạc Phàm một cái hộp.

Mạc Phàm mở cái hộp này ra, bên trong là một mảnh da tóc.

- Đây là mảnh da Bàn Tử kéo từ trên người người kia xuống.

Hoàng Dao Dao giải thích.

- Ừm, để tôi xem anh ta là ai.

Mạc Phàm khẽ gật đầu.

Hắn vươn một tay ra, “bùm” một tiếng, hỏa diễm huyết sắc xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.

Cánh tay hắn vũ động, khắc họa trên không trung.

Chỉ vài nét đơn giản, một trận pháp hình tròn do than lửa tạo thành, theo phong cách cổ xưa, tang thương xuất hiện trước mặt hắn.

Tay còn lại của hắn vung lên, tóc và da trong hộp lập tức bay về phía trận pháp.

Tóc và da gặp hỏa diễm trên trận pháp lập tức bốc cháy, khói đen nồng đậm tỏa từ trong ra.

Nhưng mà khói đen không tản ra, trái lại hình thành một vùng màn khói quanh trận pháp, bao trọn trận pháp ở trong.

Đúng lúc này, tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, bốn chữ truyền từ miệng hắn ra.

- Vọng Nhãn Vạn Thiên!

Bốn chữ này vừa vang lên, màn khói tựa như có con mắt đang mở, một đám ảnh bên trong màn khói như xuyên thời không nhanh chóng chớp lóe, rất nhanh liền đến tận cùng, một gương mặt hơi hung dữ xuất hiện bên trong màn khói.

Sắc mặt Mạc Phàm và Hoàng Dao Dao cùng thay đổi.
Advertisement
';
Advertisement