Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Chỉ trong phút chốc đám người đều đến giữa ngọn núi, trong một sơn động rộng lớn.

Sơn động nối thẳng tới đỉnh núi, bốn vách tường mọc đầy thực vật và dược liệu lâu năm, trên đỉnh chóp có thể thấy bầu trời cỡ nửa mẫu.

Đối diện cửa động là một tiểu hồ sóng xanh dập dờn, trên một khu đất ở giữa tiểu hồ là cái cây nhỏ.

Cái cây này chỉ cao cỡ một người, to bằng cánh tay đứa bé, toàn thân như do một khối ngọc phỉ thúy tạo thành.

Nhưng khác với nhánh cây của Trần Phàm Không, cái cây nhỏ này bất luận là cành lá hay bên trong rễ cây đều như có chất lỏng lưu chuyển, linh khí cường đại và sinh cơ tỏa ra bốn phía, dập dờn về phía đám Mạc Phàm.

Nhìn thấy cái cây này trái lại Mạc Phàm còn tốt, chỉ nhướn mày một cái, trong chớp mắt Âu Dương Nhược Tuyết bị hấp dẫn.

Cô ta từng thấy không ít linh thực, giống cái cây nhỏ này đúng là hiếm có.

Nhất là cái cây không ngừng tỏa ra linh khí, lại càng có một không hai.

Linh thực như này đều lựa chọn nơi có nhiều linh khí, mượn linh khí sinh sôi nảy nở, ngay cả cái cây này cũng không ngừng tạo ra linh khí.

Nếu tu luyện ở dưới cái cây nhỏ này, chắc chắn làm ít công to.

Trước mắt Charlieson và Rudy sáng lên, giống như nhìn thấy trân bảo hiếm có, một lát sau hai người mới lấy lại tinh thần.

- Đúng là không uổng công ngồi canh trên hòn đảo này lâu như vậy, khà khà.

Charlieson kích động cười nói.

Trong núi đâu chỉ có cái cây này, thổ nhưỡng kia cũng không phải thổ nhưỡng bình thường, trong tiểu hồ dạt dào linh khí, cũng là linh tuyền hiếm có.

Tuy ông ta không nhìn kỹ, nhưng dựa vào lực khống chế trời sinh với cây cỏ, cũng có thể đoán trong sơn động có ít nhất mấy chục loại linh dược lâu năm còn hiếm có.

Nếu có thể mang những thứ này về, tuyệt đối là một công lớn, có khả năng còn đổi được mấy bình Biến Chi Dịch thần cấp.

- Quả thật Hoa Hạ là nơi tốt.

Rudy mở miệng nói.

Mỹ nữ Hoa Hạ có thể chơi tùy ý, có một số phu nhân tĩnh mịch khó nhịn bò lên người ông ta thì không nói, còn tìm được dược viên như vậy.

Hai người vừa mới nói xong, hơn mười bóng dáng nhoáng lên một cái vây quanh Charlieson và Rudy.

Đám người này mặc trang phục luyện võ màu trắng, ở ngực có thêu chữ “Trần”, các loại vũ khí trong tay lóe sáng sắc bén chỉ về phía Charlieson và Rudy.

Charlieson và Rudy cười khinh thường nhìn đám người này, không có ý ra tay.

Đám người này mạnh nhất cũng chỉ là Tiên Thiên Tông Sư, căn bản không chịu nổi một kích.

- Ông chủ, bọn họ là ai thế, vì sao lại xuất hiện ở đây?

Trong đám người này, một người đàn ông mặt sẹo, cầm một thanh đoản đao hỏi Trần Phàm Không.

Trần Phàm Không nhíu mày, trong mắt lộ vẻ lúng túng.

- Tránh ra, đừng ra tay với bọn họ.

Không chỉ Âu Dương Nhược Tuyết biết thực lực của hai người này, ông cũng biết rõ thực lực của Charlieson và Rudy, những người này không đủ nhìn trước mặt hai người kia.

Hơn nữa Mạc Phàm đã đánh cược với hai người này, tuy khả năng thắng là rất nhỏ, nhưng Mạc Phàm đã nói vậy rồi, ông không tiện phản bác.

- Chuyện này?

Một đám người lộ ra do dự.

Nơi này là nơi bọn họ liều mạng mới tìm được, vì đến được nơi này, lúc bọn họ tới có hơn trăm người, cuối cùng chỉ còn lại như bây giờ.

Bỗng nhiên những người này tới đây, xem ra thứ bọn họ thiên tân vạn khổ tìm được sắp phải chắp tay nhường người ta rồi.

- Thế nào, không nghe thấy lời tôi nói sao?

Trần Phàm Không nhíu mày, trầm giọng nói.- Chuyện này?

Mắt đám người khẽ đảo, nhưng không một ai tránh ra.

- Trần tiên sinh, những người này không nghe lời như vậy, hay là tôi diệt trừ giúp ông nhé?

Charlieson cười nói.

- Tránh ra!

Sắc mặt Trần Phàm Không khó coi, quát.

Những người này thấy Trần Phàm Không tức giận, mới không tình nguyện cất binh khí đi đứng sang một bên.

Charlieson hơi nhếch miệng đi tới gần tiểu hồ, cũng không sốt ruột dùng Trường Sinh Linh Thuật, một tay vươn ra, nước như suối phun dâng lên rơi vào tay ông ta.

- Tiểu tử, không phải cậu thích chơi lớn sao, có dám đánh cược lớn hơn nữa không?

Charlieson nhìn chằm chằm Mạc Phàm, cười hỏi.

- Ông muốn chơi như thế nào?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Rất đơn giản, nếu tôi có thể mang cái cây này an toàn rời đi, tất cả mọi thứ ở đây sẽ là của tôi, thế nào?

Charlieson giang hai tay nói.

Ở đây có nhiều bảo bối như vậy, chỉ mang một cái cây đi sao được, nếu đã đến rồi thì mang hết.

- Nếu ông thua thì sao?

- Nếu tôi thua, hai chúng tôi không chỉ tự sát, trước khi tự sát còn giết hai người mà cậu muốn giết nhất, thế nào?

Charlieson mỉm cười nói.

- Giết hai người mà tôi muốn giết nhất thì không cần, nếu ông có thể lấy được cái cây đó, mọi thứ ở đây sẽ là của ông, nếu ông không lấy được, hai người tự giết lẫn nhau, người còn sống cuối cùng sẽ tự sát.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Người mà hắn muốn giết, tất nhiên hắn sẽ tự đi giết, không cần người khác giúp đỡ, hai người này chết đi thì hơn.

Mạc Phàm mới mở miệng, những người Trần gia mới lui ra nhíu mày, lộ ra vẻ bất mãn.

- Ông chủ, người này là ai vậy, đồ của Trần gia chúng ta, dựa vào đâu mà để cậu ta đánh cược với người khác?

Đại hán mặt sẹo lạnh lùng nói.

Mạc Phàm nhìn không nhiều tuổi, cũng không phải người Trần gia bọn họ, lại dùng đồ của Trần gia bọn họ đánh cược với người khác.

Nếu thua cái cây nhỏ này thì không sao, linh tuyền, thổ nhưỡng và thảo dược trên vách tường đều có giá trị không ít tiền, cũng đủ bù lại tổn thất cho bọn họ.

Hiện giờ nếu tiểu tử này thua, mấy thứ này đều rơi vào tay hai người ngoại quốc, bọn họ sẽ chẳng còn lại gì.

Hơn nữa chỉ là nhổ trồng một cái cây mà thôi, đừng nói là người ngoại quốc này, ông ta cũng có thể làm được, quả thực là đánh cược hồ đồ.

- Im miệng, chuyện này còn chưa tới lượt cậu quyết định.

Trần Phàm Không trầm giọng nói.

Ông cũng lo lắng cuối cùng mấy thứ này rơi vào tay Charlieson và Rudy, nhưng nếu Mạc Phàm không có ở đây, mấy thứ này cũng sẽ thành của Charlieson, bọn họ không thể phản kháng được.

Mạc Phàm không kiêng nể gì chơi với Charlieson như vậy, tuy bọn họ không biết Mạc Phàm có kế hoạch gì, nhưng cũng chưa chắc đã thất bại.

Dù sao nếu Mạc Phàm chơi trò chơi nguy hiểm mà không có chuẩn bị, đã không có khả năng khiến Mạc gia thành như bây giờ.

- Được rồi, quả thật nơi này do ông quyết định, nhưng nếu những thứ kia bị tiểu tử này làm thua sạch, tôi xem ông công đạo với huynh đệ thế nào, lấy gì công đạo với người nhà những huynh đệ đã hi sinh.

Đại hán mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, không cam lòng lùi sang một bên.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hai mắt luôn nhìn cây nhỏ kia, không thèm nhìn Charlieson lấy một cái.

- Ông còn dám chơi nữa không?

- Thú vị, tiểu tử, tôi sẽ phụng bồi tới cùng, cậu thua chắc rồi.

Charlieson cười tự tin.

Bảo ông ta và Rudy giết lẫn nhau, loại khả năng này không thể tồn tại, bởi vì cái cây nhỏ này không thể làm khó ông ta.

Ý niệm của ông ta vừa động, chú ngữ lục sắc bay xung quanh ông ta, lực lượng kỳ dị tản ra xung quanh.
Advertisement
';
Advertisement