Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Giọng nói này vừa vang lên, một nam một nữ dẫn theo một cô bé đi tới tầng hai du thuyền.

Trong du thuyền vốn có không ít người chú ý chuyện ở nơi này, lần này toàn bộ bị hấp dẫn.

- Bọn họ là ai?

Có người tò mò hỏi.

- Không biết, hẳn là đệ tử thế gia nổi tiếng nào đó.

Người bên cạnh lắc đầu.

Đám Mạc Phàm không nhiều tuổi, trong công tử và tiểu thư nổi tiếng không có hai người kia.

- Vậy mà không có danh tiếng cũng dám quản chuyện Mộ Dung gia, muốn chết à?

- Bây giờ người trẻ tuổi đều như vậy, không biết lớn nhỏ, làm việc cũng không quan tâm tới hậu quả, đối với tiền bối thì không có chút kính sợ, xảy ra chuyện chỉ biết quỳ xuống cầu xin.

Có người lắc đầu nói.

Một đám người vừa nhìn vừa bình luận.

- Lão đại, sao cậu lại tới đây, không phải cậu đang bế quan sao?

Sử Hàng, Phương Nhân Hiếu và Trần Huyền Phong nhìn thấy Mạc Phàm thì trước mắt sáng lên, Sử Hàng hỏi.

- Anh em mới xuất quan, liền tới đây ngay.

Tiểu Vũ nắm tay Mạc Phàm nói.

A Hào nhìn thấy Mạc Phàm, hơi cúi người với Mạc Phàm.

Năm ngón tay anh ta mở ra, tay kéo về phía sau, ghế sô pha ở phía đối diện đám Mộ Dung Sùng Đức được kéo đến phía sau Mạc Phàm.

- Bác trai, bác gái, cháu là huynh đệ của Huyền Phong ở đại học Đông Hải, mời hai người ngồi.

Mạc Phàm thấy vợ chồng Trần Phàm Không vô cùng lo lắng, một tay vươn ra làm tư thế mời, nho nhã lễ độ nói.

Kiếp trước lúc năm nhất, vợ chồng Trần Phàm Không đã tới ký túc xá bọn họ, mời bọn họ ăn cơm, còn đưa bọn họ ra ngoài chơi mấy lần, gửi đồ tới đều gửi bốn phần, là một đôi vợ chồng vô cùng tốt bụng.

Vợ chồng Trần Phàm Không nhìn thoáng qua nhau, lại nhìn Trần Huyền Phong, vẻ mặt khó xử.

Khí tràng của Mạc Phàm rất sung túc, nhưng Mạc Phàm có thể giải quyết được chuyện này sao?

Nếu bọn họ ngồi xuống, sẽ đối nghịch với Mộ Dung Sùng Đức.

Trần Huyền Phong nhíu chặt mày, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Anh ta chỉ biết Mạc Phàm có quân hàm, là người của Mạc gia, còn không biết những chuyện khác.

Nếu Mạc Phàm có thể mời Mạc tiên sinh của Mạc gia tới có lẽ sẽ giải quyết được chuyện này giúp anh ta, chỉ là Mạc Phàm tới thì quá khó rồi.

- Chú, dì, hai người ngồi đi, chuyện này cứ giao cho anh trai cháu là được rồi, nếu anh trai cháu đã tới đây, Mạc gia cháu sẽ giải quyết giúp mọi người.

Tiểu Vũ nói.

- Chuyện này… Được rồi, cảm ơn Mạc cô nương.

Trần Phàm Không do dự một lát, cười dịu dàng với Tiểu Vũ, vẫn ngồi xuống.

Chuyện đã đến tình cảnh này rồi, cho dù sai thêm cũng chẳng sao.

Nhỡ đâu Mạc gia thật sự giúp bọn họ chuyện này như lời Tiểu Vũ, vậy không phải không là chuyện tốt.

Mạc tiên sinh kém thực lực sau lưng Mộ Dung Sùng Đức một chút, nhưng dư dả đối phó Mộ Dung Sùng Đức.

- Các cậu cũng ngồi đi, đã lâu rồi không gặp, chúng ta uống một ly.

Mạc Phàm nói với Sử Hàng, Trần Huyền Phong và Phương Nhân Hiếu.

Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu ngồi xuống, Trần Huyền Phong do dự một lát, cũng ngồi xuống.

Mạc Phàm vẫy tay với thị nữ ở bên cạnh, thị nữ kia vội vàng bưng mấy ly rượu tới.

- Mấy vị tiên sinh, mời dùng.

Mạc Phàm kính vợ chồng Trần Phàm Không một ly, lại uống một ly với đám Sử Hàng.

Làm xong những chuyện này, hắn vẫn không để ý tới Mộ Dung Sùng Đức, lấy một đĩa bánh ngọt đưa cho Tiểu Vũ.

Từ đầu tới cuối hắn làm như không thấy đám Mộ Dung Sùng Đức.

Đám Mộ Dung Sùng Đức nhíu mày, tươi cười trên mặt càng cứng ngắc, nhất là khi Mạc Phàm coi ông ta như không khí, ánh mắt ông ta càng ngày càng sắc bén hơn.

Tiểu tử này không nhiều tuổi, trái lại dáng vẻ rất ngạo mạn.

- Tiểu tử, cậu là ai, cậu có biết cậu đang làm gì không, có phải cậu không muốn sống nữa?

Tư Mã Trường Phong thấy Mộ Dung Sùng Đức giận dữ, trầm giọng nói.

Mạc Phàm vốn đang đút bánh ngọt cho Tiểu Vũ ăn, nghe thấy lời Tư Mã Trường Phong nói, động tác của hắn vẫn không dừng lại, vẫn xúc một miếng đút cho Tiểu Vũ.

- Cậu ta là ai thế?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

- Cậu ta và mấy người trẻ tuổi khuyên Trần công tử uống ly rượu có Thôi Tình Dược, nhưng bây giờ cậu ta lại nói cậu ta ăn Tinh Khí Đan do Trần công tử đưa, sau đó làm ra chuyện kia.

A Hào giải thích.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Tư Mã Trường Phong một cái.

- Vậy vì sao cậu ta còn ở đây?

Mạc Phàm nhíu mày hỏi.

- Là lỗi của tôi, tôi lập tức đi làm.

A Hào vươn một tay về phía Tư Mã Trường Phong, Tư Mã Trường Phong lập tức như con gà được xách lên, không ngừng giãy dụa trong không trung.

A Hào ném một cái, Tư Mã Trường Phong để lại một chuỗi bóng người trong không trung, thông qua cửa du thuyền bay ra ngoài.

“Bùm bùm!” Bay thẳng cách du thuyền trăm mét, lúc này Tư Mã Trường Phong mới rơi vào trong nước biển.

Trên du thuyền, không ít khách nhân đang nói chuyện với nhau nhìn thấy nhân ảnh này, tất cả đều ngây ngốc.

- Xảy ra chuyện gì thế?

- Người nào gây chuyện ở thịnh yến Thiên Tứ thế, lá gan không nhỏ đâu?

Có người lạnh lùng nói.

Ở trường hợp này rất dễ xảy ra mâu thuẫn, nhất là sau khi uống say, vì bảo đảm an toàn trong thịnh yến Thiên Tứ, bình thường người tổ chức sẽ bố trí cao thủ.

Phàm là có chuyện, vậy đợi bị cho cá mập ăn đi.- Cậu là ai mà dám ra tay với con tôi, cậu có biết đây là nơi nào không, cậu có biết tôi là…

Tư Mã Hồng Đồ phản ứng kịp, nhíu mày hỏi.

Ông ta còn chưa nói hết câu thì cảm thấy cổ bị bóp chặt, ngay sau đó người bay ra ngoài.

- Mạc tiên sinh nhà chúng tôi không cần biết ông là ai, cũng không cần phải quan tâm nơi này là nơi nào.

Sau khi đuổi cha con này ra ngoài, A Hào cũng không rảnh rỗi, hai tay anh ta vũ động, đám người đi cùng Tư Mã Trường Phong và cha bọn họ được A Hào tặng vé máy bay miễn phí, bay vào trong biển.

Chỉ trong phút chốc trên du thuyền tầng hai chỉ còn đám Mạc Phàm, cùng với đám Mộ Dung Sùng Đức.

Mộ Dung Sùng Đức nhìn mấy người ở xung quanh với vẻ kiêng kị, sắc mặt Mộ Dung Sùng Đức cũng khó coi tới cực hạn, trong đôi mắt nhìn về phía Mạc Phàm tràn đầy giận dữ.

- Tiểu tử, tôi gặp không ít người độ tuổi như cậu, nhưng người lớn gan như vậy, cậu là đầu tiên.

Mộ Dung Sùng Đức nói từng câu từng chữ.

Tiểu tử này vừa tới, không nói được mấy câu liền ném người đứng bên cạnh ông ta ra ngoài, lá gan đúng là không nhỏ.

- Ông nói xong rồi hả?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mộ Dung Sùng Đức một cái.

Mộ Dung Sùng Đức nhíu mày, sắc bén ở trong mắt lại thịnh hơn nhiều.

- Tiểu tử, cậu biết tôi là ai không, vậy mà dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, nói cho cậu biết, nếu hôm nay Mạc Phàm Mạc tiên sinh không tới, cậu đừng nghĩ tới chuyện rời đi.

Tiểu tử này không nhiều tuổi, đã vậy còn rất kiêu ngạo trước mặt ông ta, không giáo huấn cậu ta một chút sao được.

Ông ta vừa nói xong có bóng người nhoáng lên một cái, không ít người xuất hiện ở chỗ Mạc Phàm, khí tức của mỗi người không yếu.

Trong đó có một người đi đến bên cạnh Mộ Dung Sùng Đức, người này hơi cúi người xuống, nhìn về phía đám Mạc Phàm.

- Mộ Dung tiên sinh, tôi là quản lý đội bảo vệ của thịnh yến Thiên Tứ, là những người này ra tay với người của ông sao, cần tôi dẫn bọn họ đi không?
Advertisement
';
Advertisement