Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm đã biểu lộ lực lượng cường hãn như vậy, cô đường đường là công chúa Long Tộc, sao có thể yếu thế.

- Bây giờ cô chỉ cần nhìn, lát nữa lúc tôi cần cô có thể ngưng tụ được bao nhiêu Lôi Điện thì rót vào trong bếp lò bấy nhiêu.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hiện giờ hắn phải tế luyện Chúng Thần Sơn này lần nữa, đợi tế luyện xong rồi, mới cần Lôi Điện của Ngao Sương.

Hắn vung tay, hai cột nước dâng lên từ dưới chân hắn và Ngao Sương, mang hai người đến trên Hư Không Chi Lô.

Hai tay hắn vũ động, một đám pháp ấn bay từ giữa ngón tay hắn ra, bay về phía Hư Không Chi Lô to hơn.

Mỗi một pháp ấn biến mất vào trong Hư Không Chi Lô, một chữ khắc trên Hư Không Chi Lô sáng lên.

“Xoẹt” một tiếng, một đạo bạch quang trên chữ sáng lên bắn nhanh về phía Chúng Thần Sơn trong Hư Không Chi Lô.

“Rầm!” một tiếng bùng nổ khai sơn phá thạch vang lên, trên ngọn núi ở rìa Chúng Thần Sơn xuất hiện từng đạo vết rạn.

Ngay sau đó, cả ngọn núi nứt ra, cự thạch từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong Hư Không Chi Lô, bụi bặm che khuất một mảng lớn Chúng Thần Sơn.

Bụi bặm còn chưa tán đi, chữ kế tiếp lại sáng lên, một ngọn núi khác cũng sụp đổ.

Theo pháp ấn trên tay Mạc Phàm đánh ra, chữ khắc trên Hư Không Chi Lô như một đám pháo cối, liên tục oanh tạc Chúng Thần Sơn.

Chỉ trong phút chốc, bên ngoài Chúng Thần Sơn theo phong cách Châu Âu đều nứt vụn, diện tích cũng nhỏ đi hơn một phần hai.

Tuy chỉ là bạo lực thuần túy, nhưng Ngao Sương đã nhìn tới ngây người.Đây đâu phải là một cái bếp lò, rõ ràng là một thần khí siêu cấp.

Trên Chúng Thần Sơn có cấm ma, tiêu ma chúc phúc, vũ khí tiên tiến đến Chúng Thần Sơn đều không có tác dụng, ở trong bếp lò này lại không chịu được một kích.

- Chuyện này…

Cuối cùng lúc này cô cũng hiểu vì sao Mạc Phàm lại hào phóng như vậy, tặng Chúng Thần Sơn cho cô, có Hư Không Chi Lô này, Chúng Thần Sơn không là gì cả.

- Người đàn ông này đúng là đáng sợ.



Sau khi hơn một ngàn pháp ấn bay ra liên tục, lại một đạo bạch quang bắn về phía Chúng Thần Sơn, chỉ nghe “keng” một tiếng, giống như là gõ chuông, sơn thể không sụp đổ, một vùng sơn thể màu bạc lộ ra trong sơn thể nghiền nát, hào quang màu xám bạc sáng lên trên sơn thể.

- Cuối cùng cũng xuất hiện rồi à?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.

Tuy những tảng đá ở xung quanh cũng là Lôi Minh Thạch, nhưng quá yếu đối với hắn, có mấy thứ này tồn tại, chỉ làm hạ thấp uy lực của Lôi Sơn.

Hắn chỉ cần Lôi Minh Thạch tinh thuần nhất trên Chúng Thần Sơn này, có thể đỡ được những đạo quang trên chữ khắc là Lôi Minh Thạch hắn cần.

“Keng keng keng…”

Mấy chục chữ khắc đánh liên tục vào Chúng Thần Sơn còn lại, đá vụn nhao nhao bóc ra, tuy Thần Điện trên Chúng Thần Sơn vẫn là Thần Điện, tượng thần vẫn là tượng thần, Ma Văn vẫn là Ma Văn, nhưng những thạch bì trên kiến trúc và điêu khắc đều bóc ra, biến thành màu xám bạc, giống như do Bí Ngân tạo ra, chớp lóe lôi quang.

- Mấy thứ này là?

Ngao Sương tò mò hỏi.

Cô vẫn cho rằng Chúng Thần Sơn là núi được chúc phúc, bởi vì thiên sứ chúc phúc nên biến từ tảng đá bình thường thành thần khí, không ngờ bên trong còn có thứ gì đó như bạc.

- Lôi Minh Thạch, Lôi Chúc Tính được gọi là Bí Ngân ở Ma Tộc, là nguyên liệu luyện khí thông thường ở Ma Tộc.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.

- Hình như bếp lò của cậu không làm gì được thứ này, cần bản công chúa dùng lôi điện chém nó không?

Ngao Sương hỏi.

Mạc Phàm đánh nhiều pháp ấn như vậy, chỉ khiến ngân quang trên Chúng Thần Sơn càng lúc càng sáng hơn, cũng không thể làm gì được Chúng Thần Sơn.

- Bây giờ cô dùng lôi điện đánh lên Chúng Thần Sơn, sẽ bị Chúng Thần Sơn thẩm phán.

Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói, không có ý nói đùa.

Tuy hiện giờ Chúng Thần Sơn do hắn khống chế, chỉ vì hắn lấy được Thần Điện, tương đương với khống chế control remote Chúng Thần Sơn, hắn cũng không phải chủ nhân của Chúng Thần Sơn này.

Bản thể của Chúng Thần Sơn đã lộ ra, lúc này Ngao Sương dùng lôi điện công kích, sẽ bị Chúng Thần Sơn tự động phản kích.

- Sao có chuyện đó được, cậu dùng bếp lò này oanh động Chúng Thần Sơn lâu như thế, Chúng Thần Sơn đều không có chuyện gì mà.

Cô chỉ chém một cái sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Cô nheo mắt lại, điện quang lóe lên trong đôi mắt cô.

Cùng lúc đó, hai chữ truyền từ miệng cô ra.

- Kỳ Lân!

Chỉ nghe “rắc” một tiếng, lôi điện hình Kỳ Lân há cái mồm to như bồn máu đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, to khoảng chừng một ngọn núi nhỏ, lực hủy diệt khiến tim người ta đập nhanh từ trên trời giáng xuống theo tiếng vang.

Mạc Phàm nhìn Lôi Kỳ Lân do Ngao Sương triệu hồi ra, lông mày nhướn lên, không có ý ngăn cản.

Ngao Sương khẽ quát một tiếng, đôi mắt cũng mở to.

Kỳ Lân nổi giận gầm lên một tiếng, bay thẳng đến Chúng Thần Sơn màu bạc.

Nhìn Kỳ Lân hùng hổ đánh tới, Ngao Sương nhếch miệng lên cười.

Kỳ Lân này của cô là dùng lôi điện ngưng tụ mà thành, điện áp trăm vạn volt, cho dù là hợp kim cũng sẽ hòa tan trong chớp mắt, uy lực cường đại như vậy mà Chúng Thần Sơn vẫn bất động được sao?

Nhưng Kỳ Lân mới rơi xuống Chúng Thần Sơn, trên Chúng Thần Sơn chớp lóe hào quang, giống như nuốt trôi biển rộng hút Kỳ Lân vào.

Dưới lông mi thật dài, đôi mắt Ngao Sương chớp chớp, vẻ mặt sửng sốt.

- Cái quỷ gì thế này, Kỳ Lân của bản công chúa đâu?

Cô còn chưa nhận được câu trả lời, bỗng nhiên toàn thân căng thẳng, giống như bị thứ gì đó đáng sợ tiếp cận.

Vẻ mặt cô mê man, nhìn theo lực lượng này, thì thấy một thiên sứ màu bạc đang chậm rãi hiện lên trong Thần Điện, đôi mắt lạnh lùng đang nhìn về phía cô.

Thiên sứ này cũng do lôi điện ngưng tụ mà thành, nhưng so với Kỳ Lân của Ngao Sương, thiên sứ này mạnh hơn nhiều.

Ngao Sương đã cách Thần Cảnh rất gần rồi, nhưng bị thiên sứ này nhìn chăm chú như vậy, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, thậm chí muốn cử động ngón tay đều không thể cử động được, càng không nói đến chuyện nhúc nhích hai chân.

Cô chỉ có thể nhìn thiên sứ chậm rãi bay từ Thần Điện đến trước người cô, chậm rãi rút kiếm thẩm phán ra, một kiếm không lưu tình chém về phía cô.

- Tên lưu manh, cậu còn thất thần làm gì, không nhanh cứu bản công chúa đi.

Hai mắt Ngao Sương khẽ đảo, gần như khẩn cầu nói.

Chính cô cũng là cao thủ ngự lôi, nếu thiên sứ này chém một kiếm xuống, chắc chắn sẽ chém cô thành hai khúc, cô vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, không muốn bị chết sớm như vậy.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng lắc đầu cười, thân thể nhoáng lên một cái xuất hiện trước người Ngao Sương.

Một ấn ký lôi đình xuất hiện trong tay hắn, hắn vỗ thẳng về phía ngực thiên sứ kia.

Cường đại của thiên sứ đè ép Ngao Sương không thể nhúc nhích, theo tay Mạc Phàm vỗ lên cơ thể giống như bị trúng Định Thân Thuật, kiếm thẩm phán trong tay lập tức dừng lại.

- Ở đâu ra thì quay về chỗ đó đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, ấn ký lôi điện trong tay trở nên sáng lên.

“Rầm” một tiếng, thiên sứ bay đi như đạn bay ra khỏi nòng súng, biến mất ở trên Chúng Thần Sơn, không còn xuất hiện nữa.

Lúc này Mạc Phàm mới xoay người lại, lạnh nhạt liếc Ngao Sương một cái.

- Lần này cô tin chưa?
Advertisement
';
Advertisement