Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Bác sĩ Mạc, hôm nay giữ lại một đường, ngày sau gặp lại nhau, chúng tôi nói điều kiện, chắc chắn sẽ không có điều kiện khác nữa, hơn nữa nhỡ đâu chúng tôi thật sự nghiên cứu ra được bí mật châm thuật này, lúc đó bác sĩ Mạc muốn lấy thêm nhiều tiền như vậy, chỉ sợ không dễ dàng.

Hạng Vân uy hiếp.

Mạc Phàm cười, châm thuật Lưỡng Nghi châm có thể sao chép, nhưng quan trọng là linh khí lúc hắn thi triển Lưỡng Nghi châm, bọn họ đi đâu tìm đây.

Nếu Lưỡng Nghi châm không có linh khí giúp đỡ, chỉ có thể thông máu hóa ứ, chữa trị bệnh nhẹ như Hạng Vân nói, căn bản không phát huy kỳ tích từ tan vỡ đến tái sinh.

Cho dù bọn họ nghiên cứu một ngàn năm, cũng không có khả năng thành công, coi như thật sự có linh khí, lấy được linh khí cũng vô cùng quan trọng.

Dĩ nhiên không phải hắn không muốn cứu hơn 300 vạn người như vậy.

Nếu quả thật không dùng linh khí có châm thuật chữa trị được bệnh ung thư, hắn cũng sẽ dạy cho người có duyên, nhưng sẽ không cho Hạng Vân.

- Anh nói xong rồi sao?

Mạc Phàm hỏi.

Hạng Vân thấy Mạc Phàm bình tĩnh như vậy, lông mày nhíu lại, sắc mặt âm u hơn mấy phần.

Vừa rồi biểu hiện của anh ta tự tin như vậy, phần nhiều là giả vờ.

Anh ta mời đám Đông y đại sư nghiên cứu đến cổ chai, gần đây vẫn không có đột phá, lúc này mới đến tìm Mạc Phàm.

Nếu không sao anh ta có thể từ tỉnh Giang Nam chạy đến một nơi nhỏ bé như thành phố Đông Hải?

Ai có thể ngờ, con số trên trời kia cũng không thể làm Mạc Phàm dao động.

- Bác sĩ Mạc cố ý muốn như vậy sao?

- Có gì không thể được à?

Mạc Phàm hỏi ngược lại.

- Có thể thì có thể, nhưng nếu cậu không chịu ký hợp đồng này, bác sĩ Mạc phải trả lại cho bệnh viện chúng tôi hơn 8000 vạn lợi nhuận rồi.

Hạng Vân dựa vào ghế ngồi, ngửa về sau, hai tay để trước ngực, cười mỉa nói.

- Anh có ý gì?

Tiểu Nguyệt hỏi.

- Không có ý gì, bác sĩ Mạc lấy được hơn 8000 vạn từ người bệnh ở bệnh viện Nhân Đức chúng tôi, dựa theo quy định của bệnh viện tất cả lợi nhuận đều thuộc về bệnh viện, không thuộc về bác sĩ, cho nên bác sĩ Mạc phải trả chúng tôi hơn 8000 vạn lợi nhuận, chúng tôi sẽ trả tiền lương cho bác sĩ Mạc dựa theo lương của bác sĩ tiêu chuẩn.

- Đúng rồi, còn một việc chúng tôi phải nói với bác sĩ Mạc, cho dù bác sĩ Mạc trả lại chúng tôi hơn 8000 vạn sau đó rời khỏi bệnh viện Nhân Đức, những bệnh viện khác cũng không có khả năng nhận bác sĩ Mạc đâu.

Hạng Vân cười âm hiểm nói.

Nếu Mạc Phàm không chịu đi vào khuôn khổ, anh ta chỉ có thể trở mặt.

Mộc gia thân là đầu rồng sản nghiệp chữa bệnh ở Trung Quốc, muốn đối phó với một bác sĩ nhỏ bé có nhiều biện pháp, cho dù y thuật của bác sĩ này cao minh, nhất định phải cúi đầu trước mặt tập đoàn Mộc thị.

Năm trước có một con nhà thế gia về y dược, cho dù chỉ 22 tuổi, nhưng lại có y thuật kinh người, ngay cả những người giỏi bậc nhất Đông y ở thủ đô đều cảm thấy không bằng…

Nhưng người trẻ tuổi này tâm cao khí ngạo, lại vì một y tá từ chối lời mời của Mộc thị.

Kết quả người này bị tất cả bệnh viện lớn từ chối, bị vô số tiền bối y học đả kích, ngay cả gia tộc anh ta cũng chỉ có thể từ anh ta mà thôi.

Cuối cùng người này và y tá của anh mở một phòng khám bệnh, cuộc sống quá bình thường, nghe nói ngay cả y thuật cũng không khác bác sĩ bình thường.

Một đời thiên tài y học, lại sa đọa đến vậy.

- Anh, sao các anh lại hèn hạ như vậy, số tiền kia là điều kiện bác sĩ Mạc đến đây khám bệnh, dựa vào cái gì phải đưa cho các anh?

Tiểu Nguyệt tức giận nói.

- Điều kiện à, các người có làm hợp đồng không, trong bệnh viện đều có ghi chép chuyển tiền, chúng tôi hoàn toàn có quyền đoạt về.

Hạng Vân cười đắc ý nói.

- Hợp đồng sao?

Tiểu Nguyệt sửng sốt một lát:

- Đây là dì Lưu đồng ý với bác sĩ Mạc, cần hợp đồng làm gì?

Cô và Mộc Phong Vãn vừa là bạn học, vừa là đồng nghiệp, rất quen thuộc với mẹ Mộc Phong Vãn, ngày thường cũng gọi bà là dì.

- Lưu Nguyệt Như sao?

Trong mắt Hạng Vân lóe lên khinh thường.

- Các người không có hợp đồng, chính là các người giao dịch không hợp pháp, tự mình chuyển tiền của bệnh viện.

Lúc này bỗng nhiên cửa phòng khám mở ra.

Một bóng người diêm dúa lòe loẹt nổi giận đùng đùng đi vào, tóc màu đen búi lại, mặc trên người lễ phục hơi thấp ngực, lộ ra dáng vẻ nở nang, trên mặt còn trang điểm đậm, vừa quyến rũ lại mê hoặc.

Mỹ nữ thành phục này chính là Lưu Nguyệt Như, vì nhận được tin tức nên nhanh chóng chạy tới.

- Hạng Vân, cậu tới nơi này làm gì?

Lưu Nguyệt Như thấy Hạng Vân, cắn răng nghiến lợi nói.

Tiểu Nguyệt thấy là Lưu Nguyệt Như, vội vàng chạy tới giải thích.

- Dì Lưu, người này muốn trộm y thuật của bác sĩ Mạc, không thành công mua được, sau đó bị bác sĩ Mạc từ chối, lại muốn bác sĩ Mạc trả lại hơn 8000 vạn cho bệnh viện, nếu không thì không thể đi.

Lưu Nguyệt Như nghe Tiểu Nguyệt nói vậy, mắt phượng khẽ híp lại, hàn quang lóe lên.

Thấy Mạc Phàm tỉnh bơ ngồi ở đó, lúc này sắc bén mới biến mất.

- Dì biết, Tiểu Nguyệt, nơi này giao cho dì đi.

- Dạ.

Tiểu Nguyệt đáp một tiếng, lui sang một bên.

Hạng Vân thấy bóng dáng Lưu Nguyệt Như yểu điệu, mặc quần áo bại lộ như vậy, trong mắt lóe lên nóng bỏng.

Anh ta đứng dậy, đi tới bên cạnh Lưu Nguyệt Như, hít một hơi dài, một tay chạm nhẹ sau lưng trắng nõn của Lưu Nguyệt Như.

- Nguyệt Như, em tới rất đúng lúc, em giúp anh khuyên bác sĩ Mạc một chút, coi như gây khó dễ với Mộc gia, cần gì phải làm khó dễ với tiền chứ?

Lưu Nguyệt Như vội vàng né tránh, chán ghét nói:

- Chuyện chỗ tôi không cần cậu quản, cậu ở đâu tới thì về chỗ đó đi.

- Hửm?

Hạng Vân không đụng vào được Lưu Nguyệt Như, nhíu mày lại, trong mắt lóe lên vẻ hung ác.

Tiện nhân này ngày thường ở Giang Nam che kín như bưng, đến thành phố Đông Hải ăn mặc lẳng lơ như vậy, chắc chắn là đi gặp tình nhân nhỏ bé.

Chuyện này thì thôi đi, lại đối nghịch với anh ta, bảo vệ một người ngoài.

Anh ta lúng túng thu tay về, cười nói:

- Nguyệt Như, em sẽ nhanh gả cho anh thôi, giúp một người ngoài như vậy thật sự được sao?

- Ai muốn gả cho cậu, mời cậu lập tức rời đi.

Lưu Nguyệt Như ngoài miệng nói vậy, trên mặt đều là vẻ phức tạp.

Hạng Vân cười mỉa, rút ra một bản thông báo phía dưới hợp đồng có con dấu Mộc gia.

- Nếu cô đã nói vậy, vậy cũng đừng trách tôi vô tình, tôi căn bản không muốn làm vậy, đây là hội đồng quản trị xử lý cô, bây giờ cô không còn là viện trưởng của bệnh viện này nữa, nơi này do tôi toàn quyền xử lý, nếu như cô vẫn là con dâu Mộc gia, tôi khuyên cô nên phối hợp với tôi, cô vẫn nên suy nghĩ cho Phong Vãn một chút.

Lưu Nguyệt Như nhìn thông báo, vẻ mặt ngẩn ra, phức tạp càng đậm hơn nữa.

Bà cũng không muốn dựa theo ý Mộc gia đối phó Mạc Phàm, cho dù thế nào, Mạc Phàm đều đã cứu Phong Vãn.

Cũng không muốn vì giúp Mạc Phàm, làm Phong Vãn bị Mộc gia loại trừ.

- Thế nào, bây giờ có thể giúp tôi khuyên nhủ bác sĩ Mạc chưa.

Một tay Hạng Vân đặt lên vai tuyết trắng của Lưu Nguyệt Như, vẻ mặt đầy đắc ý.

Một lát sau.

Lưu Nguyệt Như hất tay Hạng Vân ra, tức giận nói:

- Mời cậu tôn trọng một chút, vậy tôi sẽ trả cho bệnh viện hơn 8000 vạn, bây giờ tôi có thể mang bác sĩ Mạc và Tiểu Nguyệt đi chưa?

Lông mày Hạng Vân nhíu lại, ánh mắt âm độc như chất lỏng của rắn độc.

Tiện nhân này không giúp anh ta thì thôi đi, anh ta biết sẽ không dễ dàng đạt được trái tim của tiện nhân này, đạt được thân thể là được rồi.

Ai biết tiện nhân này vì một thằng nhóc, lại chịu chi ra hơn 8000 vạn.

- Tiện nhân, cô biết cô đang nói chuyện với ai không?

Vừa nói Hạng Vân vừa tát mạnh vào mặt Lưu Nguyệt Như.

Nhưng anh ta còn chưa chạm vào mặt Lưu Nguyệt Như, một tay từ bên cạnh đưa ra, nắm lấy cổ tay của Hạng Vân, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Không phải anh muốn nói với tôi sao, đánh một phụ nữ thì có bản lĩnh gì?
Advertisement
';
Advertisement