Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mọi người ở đây đều cúi đầu, không dám nhìn Mạc Phàm.

“Cộp!” Cửu Luân đại sư, Kabu, Chiến Quốc quỳ trên đất.

- Là chúng tôi hồ đồ, mong Mạc tiên sinh tha mạng.

Cửu Luân quỳ lạy, vô cùng cung kính nói.

Người của tông môn ẩn thế đã thua Mạc Phàm, lúc này không cúi đầu sẽ chết.

Mạc Phàm không nhìn đám Cửu Luân, ý niệm vừa động.

Trên mặt ba người hiện lên vẻ kỳ lạ, phù lục chỗ mi tâm Mạc Phàm đánh vào lúc trước sáng lên, cơ thể ba người nhanh chóng biến thành hạt cát.

- Không!

Sắc mặt Chiến Quốc thay đổi, giận dữ hét lên như sư tử.

ông ta rống lên như vậy không quan trọng, cơ thể vốn đang chậm rãi hóa thành cát, giống như cát bị sóng âm cường đại trùng kích, cơ thể ba người trực tiếp nứt vụn, biến thành một đống cát.

Không ít người ở xung quanh nuốt nước bọt, bầu không khí yên tĩnh giống như chết lặng.

Nhất là Viên Trọng Dương mắt đảo liên tục, ước gì mình có thể lập tức biến mất, tránh để bị Mạc Phàm nhìn thấy.

Chuyện này không thoát khỏi liên quan đến ông ta, đám Cửu Luân bị giết, ông ta càng tội chết khó thoát.

- Mạc Phàm, tôi là ông ngoại của Tiểu Tuyết, tôi còn có hiệp nghị với Long Bác, cậu không thể giết tôi.

Do dự một lát, Viên Trọng Dương vẫn không nhịn được áp lực, mở miệng nói.

Trong chớp mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Viên Trọng Dương một cái.

- Yên tâm đi, tôi sẽ không giết ông.

- Không giết tôi?

Viên Trọng Dương nhướn mày, trong mắt vốn xuất hiện vui mừng, sau đó thay thế bằng nghi ngờ.

Ông ta làm nhiều chuyện như vậy, vậy mà Mạc Phàm không giết ông ta?

- Cậu chắc chắn chứ?

- Nhưng tôi sẽ không tha cho ông!

Mạc Phàm vươn một tay ra, vẽ một vòng tròn trong không trung.

Một lát sau, một con quạ đen bay từ trong vòng tròn này ra, đậu trên tay hắn.

Ngón tay hắn khẽ điểm, một giọt máu bay từ trên con quạ đen này ra.

Hai tay hắn vũ động, một đám phù văn bay vào trong giọt máu của con quạ đen này.

Mỗi lần thêm một phù văn, màu đỏ trên giọt máu sẽ nhạt đi một chút, chỉ trong phút chốc, máu của con quạ đen đã biến thành không màu.

- Ông mạo phạm tôi nhiều lần, tôi không thể giết ông, nhưng tôi sẽ khiến ông ban ngày là quạ đen, buổi tối sẽ thành người, ông phục hay không.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe sắc bén, lạnh giọng hỏi.

- Cái gì?

Viên Trọng Dương mở to mắt, khuôn mặt xanh mét.

Ông ta đường đường là Viên thiên sư Hồng Kông, lại bị Mạc Phàm biến thành nửa người nửa chim, sao có chuyện này được, nếu truyền ra Viên gia bọn họ còn mặt mũi sao?

- Mạc Phàm, tôi biết sai rồi, cậu nể mặt Tiểu Tuyết, tha cho tôi một lần được không, tôi đảm bảo sẽ lập tức quay về Hồng Kông bế quan suy nghĩ.

Viên Trọng Dương “cộp” một tiếng quỳ trên đất, ăn nói khép nép cầu xin.

Sư phụ ông ta đều bị Mạc Phàm phong ấn, chỗ dựa lớn nhất của ông ta đã không còn, nếu không cúi đầu sẽ phải chết.

- Đó chính là ông không phục, vậy tôi giết ông thì hơn.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nếu không nể mặt Tiểu Tuyết, Viên Trọng Dương đã chết rồi.

Hơn nữa người ăn cây táo rào cây sung, đánh chết cái nết không chừa như Viên Trọng Dương, lần này hắn tha cho Viên Trọng Dương, chắc chắn vẫn còn lần sau Viên Trọng Dương cầu xin hắn tha thứ.

Vẻ mặt Viên Trọng Dương ngẩn ra, trong mắt đều là bối rối, giống như cá được đặt lên trên thớt, sắp bị gi ết chết.

- Tôi phục tôi phục!Khi nói chuyện, trong đôi mắt thế sự xoay vần của ông ta hiện lên tàn nhẫn.

So với bị gi ết chết, nửa người nửa quạ tuyệt đối là lựa chọn tốt hơn.

Chỉ cần còn sống, vẫn có cơ hội phá giải phong ấn của Mạc Phàm, khôi phục tự do.

Trừ chuyện đó ra, còn sống cũng có thể truyền tin tức này cho tông môn ẩn thế, ông ta còn cơ hội xoay người.

- Muộn rồi!

Mạc Phàm khẽ búng ngón tay, giọt máu trong suốt kia bay vào trong mi tâm Viên Trọng Dương.

Viên Trọng Dương giống như bị trúng đạn, cơ thể cong về phía sau, đồng tử nhanh chóng tan rã, hơi thở biến mất.

“Ừng ực!” Không ít người ngầm nuốt nước bọt, kính sợ Mạc Phàm hơn nhiều.

Cửu Luân đại sư Yoga Cổ Thuật Ấn quốc, pháp sư Kabu Thái quốc, Chiến Quốc của gia tộc Wiki đều bị Mạc Phàm giết, Viên Trọng Dương thiên sư của Hồng Kông chỉ do dự một lát, cũng bị Mạc Phàm gi ết chết.

Sát phạt quyết đoán như vậy, đều không thể khinh thường trêu chọc.

- Trương Huyền Lăng, Trần Vô Cực, hai người có thể tiến vào tông môn ẩn thế đúng không?

Mạc Phàm không để ý ánh mắt người xung quanh, lạnh nhạt hỏi.

Chính Nhất Giáo và Võ Đang đều là tông phái nổi tiếng ở Hoa Hạ, rất có khả năng có tông môn ẩn thế đứng sau.

- Đạo Môn trong tông môn ẩn thế là ngọn nguồn của Chính Nhất Giáo chúng tôi, Thái Cực Tông là Tông gia Võ Đang, quả thật chúng tôi có thể tiến vào tông môn ẩn thế, Mạc tiên sinh có gì phân phó sao?

Trương Huyền Lăng hơi cúi người với Mạc Phàm, cung kính hỏi.

- Hai người đều có thể đi vào, vậy chuyển lời cho Nho Môn giúp tôi, giao Dạ Vô Nhai ra, tôi có thể đổi Tiêu Dao Tử với bọn họ.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Trương Huyền Lăng nhíu mày, trong mắt lộ vẻ do dự.

Mạc Phàm phong ấn Tiêu Dao Tử, lại bảo ông ta đi nói cho Nho Môn, Mạc Phàm đây là khiêu chiến với Nho Môn sao.

- Mạc tiên sinh, tôi có thể làm theo lời cậu nói, nhưng cậu thật sự muốn làm như vậy sao?

Trương Huyền Lăng hỏi lại.

Nho Môn phái Tiêu Dao Tử tới vốn là xử lý chuyện Mạc Phàm và Long Hoa Hội, Mạc Phàm phong ấn Tiêu Dao Tử, còn bảo Nho Môn giao Dạ Vô Nhai ra, như vậy sẽ khiến Nho Môn hoàn toàn tức giận, hậu quả khó mà chịu nổi.

- Thế nào, có vấn đề gì sao?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

Chắc chắn Dạ Vô Nhai được giấu trong Nho Môn, nếu Nho Môn không giao Dạ Vô Nhai ra đây, vậy đợi hắn dùng Thất Hồn Quả chữa trị cho Dạ Tình xong, sẽ du ngoạn tới Sơn Ngoại Sơn một chuyến.

Cho dù diệt Nho Môn, hắn cũng phải tóm được Dạ Vô Nhai, không có khả năng khác.

- Nếu Mạc tiên sinh muốn như vậy, tôi sẽ tự mình đi một chuyến, nhưng tốt nhất là Mạc tiên sinh nên chuẩn bị đối phó Nho Môn, Long Tổ, Thái Tố Cung và Quỷ Cốc.

Trương Huyền Lăng nghiêm túc nói.

Chỉ cần làm theo lời Mạc Phàm nói, muốn đối phó Mạc Phàm chắc chắn không chỉ mình Nho Môn, tất nhiên Long Tổ, Thái Tố Cung và Quỷ Cốc sẽ ra tay cùng lúc.

Mạc Phàm có thể phong ấn đám Tiêu Dao Tử, nhưng đó chỉ là bốn trong nhiều tu sĩ ở tông môn ẩn thế.

Nếu tông môn ẩn thế thật sự ra tay, sẽ đáng sợ như sóng thần đầy trời.

Năm đó các nước tới Hoa Hạ, những tu sĩ dị quốc không kiêng nể gì khiêu chiến các đại môn phái ở Hoa Hạ, cuối cùng khiến nhiều người của tông môn ẩn thế tức giận.

Tông môn ẩn thế chỉ phái một đội người, thì giết Huyết Tộc, lang nhân, tinh linh, Thần Điện và tu sĩ dị quốc bên bờ Tây Hải Hoa Hạ.

Mạc Phàm yếu hơn những dị quốc này nhiều, cho dù chỉ có bốn thế lực, chỉ sợ mình Mạc Phàm cũng không đối phó được.

- Ông cứ làm theo lời tôi nói là được, Nho Môn, Long Tổ, Thái Tố Cung và Quỷ Cốc sao, nếu bọn họ đến hết, vậy thì đến hết cả đi.

Mạc Phàm khinh thường nói.

Tông môn ẩn thế trên Địa Cầu mà thôi, ở trong mắt hắn chỉ như môn phái ngoại môn của Tu Chân giới, vốn dĩ không cần để vào mắt.

Nói xong đám người tránh ra một con đường rộng, hắn đi theo con đường này, xuyên qua đám người đưa mắt nhìn nhau đi về Giang Nam.
Advertisement
';
Advertisement