Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mấy người này đều là thiếu gia nổi tiếng ở Hồng Kông, sau lưng mỗi người đều là nhà giàu có siêu cấp.

Trần Chí Cương và Chu Vân Long thì khỏi phải nói, mỹ nữ trang điểm đậm kia là đại tiểu thư Yến gia, Yến gia là long đầu phương diện đầu tư tài chính ở Hồng Kông, công ty trong nhà chạy đến Wall Street, nghe nói có quan hệ vô cùng chặt chẽ với tập đoàn tài chính nào đó ở Mĩ, tài phú trong nhà vô cùng hùng hậu.

Tên béo thắt bím tóc nhỏ là Tôn gia, Tôn gia làm buôn bán về đồ cổ, đồ cổ từ Hoa Hạ đi có 30% là của Tôn gia, trong đó không chỉ có trân phẩm trong đại mộ đời Hán Hoa Hạ, thậm chí còn có vật phẩm tùy thân của Pharaoh Ai Cập, làm ăn ở khắp các hội đấu giá quốc tế.

Những người khác không chỉ không kém Yến gia và Tôn gia, thậm chí còn mạnh hơn nhiều, đều nhúc nhích sẽ khiến cả Hồng Kông lay động.

Con nối dòng của gia tộc như vậy, lại bị Mạc Phàm giết hết.

Đừng nói là Tống gia không cho phép bất luận kẻ nào gây chuyện, cho dù không phải ở Tống gia, Mạc Phàm giết nhiều người như vậy đã bị phán tử hình, không ai có thể cứu được cậu ta.

Rất lâu sau, một tiếng thét chói tai vang lên, vẻ mặt mấy thị nữ và khách nữ bối rối chạy đi xa, sợ bị gi ết chết giống như đám Trần Chí Cương và Chu Vân Long.

Những người khác cũng lấy lại tinh thần từ cơn khiếp sợ, cả đám nhìn mấy người ngã trên đất, trong mắt đều là khó mà tin.Không phải bọn họ chưa từng thấy giết người trong chớp mắt, đến cấp này của bọn họ, thấy nhiều thuật pháp diệt hồn, thần kiếm bêu đầu rồi.

Nhưng lập tức giết được nhiều phú thiếu như vậy, giống như là cắt cỏ, vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy.

Cho dù mạnh như Tống gia và Viên gia, cũng chưa chắc đã làm được thế.

Vậy mà tên tiểu tử vô danh này giết được nhiều người như thế, còn không nhăn mày một cái.

Không ít người do dự, nhanh chóng lùi lại, yến tiệc xa hoa lập tức hỗn loạn.

Cùng lúc đó, trong phòng khách xa hoa ở biệt thự Tống gia.

Tống Gia Tuấn ngồi trên ghế sô pha bằng da thật nhập khẩu, phía sau là một người đàn ông mặc hắc y, sắc mặt âm lệ.

Hai người nhìn qua một màn hình, nhìn mọi chuyện xảy ra ở yến tiệc.

- Tiểu tử này đúng là ra tay được đó.

Tống Gia Tuấn cười mỉa nói.

Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm giết một hai người thì được, ai biết Mạc Phàm ra tay ngoan độc như vậy, giết sạch.

Mấy người đó là người trong thập tam thiếu gia ở Hồng Kông, cứ thế bị giết sạch rồi.

- Tống thiếu, hình như chuyện này không thích hợp lắm, ngoại trừ Trần thiếu ra, những Di Hồn Quỷ Chú khác không có tác dụng, chắc tiểu tử này là cao thủ.

Người đàn ông mặc hắc y nhíu mày, thận trọng nói.

Anh ta từng dùng Di Hồn Quỷ Chú nhiều lần, cho dù gặp ai cũng chưa từng thua, có một lần còn lừa được Viên Trọng Dương lão gia tử Viên gia giới thuật pháp huyền học Hồng Kông.

Nhưng anh ta ở trước mặt tiểu tử này, thậm chí còn không có cơ hội thi triển lần hai, vậy mà bị phá giải hết, còn không thấy tiểu tử này kết ấn khu pháp.

Có thể làm được đến nước này, chắc chắn tiểu tử này là cao thủ trong cao thủ.

- Tôi biết cậu ta là cao thủ.

Tống Gia Tuấn không bất ngờ, cười nói.

Người của Mạc gia, dám một mình dẫn Bạch Tiểu Tuyết đến Tống gia, sao có thể là hạng người vô năng.

- Vậy đám Chu thiếu làm sao bây giờ?

Người đàn ông mặc hắc y lo lắng nói.

Anh ta vốn hạ Di Hồn Quỷ Chú với mấy người kia, chỉ cần anh ta khu động chú pháp, những người này sẽ tiến vào trạng thái chết giả.

Di Hồn Quỷ Chú giải trừ, người trúng chú nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ tỉnh lại, không xảy ra chuyện gì.

Hiện giờ bọn họ không khu động chú pháp mà những người này lại chết, vậy thì không phải chết giả, thật sự bị Mạc Phàm giết rồi.

Những người này đều là người Tống Gia Tuấn phái đi đối phó Mạc Phàm, lại bị bọn họ biến khéo thành vụng, chết giả thành chết thật, nếu chuyện này tra đến bọn họ, Tống gia chưa chắc đã bảo vệ được bọn họ, nhất là anh ta cung phụng Tống gia, hơn phân nửa sẽ bị Tống gia đẩy hết trách nhiệm.

- Không phải như vậy càng hay sao?

Trong mắt Tống Gia Tuấn lóe lên tàn nhẫn, cười khinh thường nói.

Gương mặt lạnh lùng vô tình không còn như lúc chiêu đãi khách nhân, hoàn toàn như hai người khác.

Nếu lúc trước Tống Gia Tuấn là một công tử hiếu lễ nghĩa tri thức, hiện giờ như kẻ ích kỷ, vô tình, tàn nhẫn.

- Chuyện này không được tốt lắm đâu, Tống thiếu?

Người đàn ông mặc hắc y nhíu mày, liếc mắt nhìn Tống Gia Tuấn với vẻ kỳ lạ.

Nếu không phải anh ta thường xuyên ở bên cạnh Tống Gia Tuấn, anh ta thực hoài nghi người này là Tống Gia Tuấn Cảng thiếu mà anh ta biết thật sao.

- Di Hồn Quỷ Chú của anh có thể khiến Trần thiếu không tỉnh lại vĩnh viễn không?

Tống Gia Tuấn khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn người đàn ông mặc hắc y một cái nói.

Đám Trần Chí Cương mà giả chết, đâu có ai nguyện ý là địch với Mạc gia, dù sao cũng là Mạc gia, cho dù có thâm thù đại hận cũng không có người dám trêu chọc?

Chỉ khi những người này chết thật, những gia tộc như Trần gia, Chu gia, Yến gia mới đứng về phía đối diện Mạc gia.

Dù sao đã đi tới bước này rồi, không cần phải chơi giả nữa, Trần thiếu cũng đi chết đi.

Trần Chí Cương là con trai độc nhất của đại lão xã đoàn đứng đầu Hồng Kông, nếu chết trên tay Mạc Phàm, chắc chắn cho dù liều mạng Trần Chí Hoa cũng đối phó Mạc gia.

- Có thể thì có thể, nhưng mà?

Người đàn ông mặc hắc y lộ vẻ khó xử.

Thực ra Di Hồn Quỷ Chú không khác Quy Tức Công lắm, nhìn như chết thật ra còn không thể kiểm tra hơi thở.

Nhưng nếu không giải quỷ chú trong thời gian dài, người trúng sẽ vĩnh viễn không tình lại, dù sao cho dù là tu sĩ năng lượng có thể hao hết trong một ngày, càng không nói đến người bình thường.

Nếu anh ta làm như vậy, vậy thật sự không còn đường quay về.

Hình như Tống Gia Tuấn nhìn ra được tâm tư của người đàn ông mặc hắc y, lắc đầu cười.

- Anh cảm thấy anh không giết cậu ta, anh sẽ an toàn sao?

- Có ý gì?

Người đàn ông mặc hắc y cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Nếu anh giết Trần thiếu, người biết kế hoạch là anh và tôi, anh là thuộc hạ của tôi, tất nhiên tôi sẽ không bán đứng anh, nếu chính anh không muốn chết thì sẽ không đi tự thú, như vậy ai dám nói là chúng ta âm thầm sai bảo?

- Trái ngược lại, nếu anh không giết Trần thiếu, sau khi anh ta tỉnh lại phát hiện Di Hồn Quỷ Chú của anh không có tác dụng, khiến thập tam thiếu gia Hồng Kông chết đi mấy người, đến lúc đó anh cảm thấy cậu ta sẽ tha cho anh sao, cậu ta là con trai của Trần Chí Hoa, tất nhiên Tống gia chúng tôi không sợ cậu ta, nhưng anh có sợ hay không thì tôi không biết, đến lúc đó tôi muốn bảo vệ anh có khả năng không bảo vệ được, dù sao tôi còn chưa phải là gia chủ Tống gia.

Tống Gia Tuấn âm dương quái khí nói, giống như anh ta thật sự bất lực.

Người đàn ông mặc hắc y nhíu mày, ánh sáng lạnh xuất hiện trong mắt anh ta.

- Thiếu gia, tôi biết nên làm thế nào rồi.

Dựa theo lời Tống Gia Tuấn nói, vì an toàn của anh ta, quả thật không thể giữ lại Trần thiếu này.

- Anh biết là tốt, tôi đây cũng là vì tốt cho anh, anh xem ai tới kìa.

Tống Gia Tuấn cười khẽ, chỉ màn hình nói.

Anh ta vừa nói xong, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mang theo mấy người đàn ông, bước đi mạnh mẽ uy vũ, trên khuôn mặt tràn đầy sát khí.

Người này không phải ai khác, đúng là Trần Chí Hoa đại lão xã đoàn đứng đầu Hồng Kông.
Advertisement
';
Advertisement