Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Viên Phá Quân nheo mắt lại, ánh sáng lạnh lóe lên.

- Cửu muội, ý của em là bảo Viên gia chúng ta cúi đầu vì sính lễ sao?

- Đại ca, em…

Viên Ngọc Vi nhíu mày, sắc mặt thay đổi.

- Đại ca, Ngọc Vi không có ý này, cô ấy chỉ cảm thấy Mạc gia đã bày tỏ thành ý, có phải chúng ta nên suy xét cho Mạc gia cơ hội hay không?

Phong Chính Hào giải thích.

- Cho Mạc gia một cơ hội cũng được, nhưng tôi cảm thấy thành ý của Mạc gia còn chưa đủ, nếu muốn kết hôn với Tiểu Tuyết, bảo Mạc Phàm tự mình tới cầu xin chúng ta, có lẽ tôi sẽ suy xét.

Viên Phá Quân hừ lạnh một tiếng nói.

Viên gia bọn họ và Tống gia cùng ra tay, Mạc gia chỉ phái ba người đại diện tới, bọn họ không chỉ không giẫm được Mạc gia dưới chân, trái lại bị đám người Mạc gia ngược lại.

Sao lúc này bọn họ có thể cúi đầu trước Mạc gia?

- Đại ca, chuyện này không được tốt lắm đâu, hiện giờ thực lực của Mạc Phàm đã thông thiên, nhiều người tụ tập trên núi Chúng Thần Sơn như vậy mà cũng không làm gì được Mạc Phàm, chúng ta cùng là địch với Mạc gia, không hay lắm đâu?

Phong Chính Hào nhíu mày hỏi.

Hiện giờ Mạc gia như mặt trời ban trưa, nếu tông môn ẩn thế không xuất hiện, những cao thủ Thần Cảnh sống ẩn thế không xuất hiện, không ai có thể đối phó được Mạc Phàm.

Cho dù Lâm Thiên Nam biến mất một thời gian dài như vậy xuất hiện, chưa chắc đã là đối thủ của Mạc Phàm.

Viên gia gây khó dễ cho Mạc Phàm, thật sự không sáng suốt.

- Không tốt lắm, tôi cảm thấy rất tốt, quả thật sính lễ của Mạc gia rất hấp dẫn, nhưng Viên gia chúng ta là người thấy tiền sẽ sáng mắt sao, muốn cưới Tiểu Tuyết, sính lễ cũng chưa đủ, còn cần thành ý, chẳng lẽ chúng ta không đồng ý hôn sự giữa Tiểu Tuyết và Mạc gia, Mạc gia có thể diệt Viên gia chúng ta, như vậy trái lại tôi càng không gả biểu tiểu thư Viên gia cho Mạc gia.

Viên Cự Môn nghiêm túc nói.

Phong Chính Hào và Viên Ngọc Vi nhăn mày, Viên Cự Môn nói nhiều với bọn họ như vậy thực ra chỉ có một ý, muốn kết hôn với Tiểu Tuyết cũng được, nhất định phải cúi đầu trước Viên gia.

Viên gia bảo Mạc Phàm cúi đầu, chẳng khác nào bảo long nhận chủ, quả thực là vọng tưởng.

Chỉ dựa vào Tiểu Tuyết để trói buộc Mạc Phàm, không khác gì trò hề.

- Nhị ca, đây là ý của lão gia tử sao?

Phong Chính Hào tò mò hỏi.

Viên gia nhìn như do Viên Phá Quân quyết định, nhưng rất nhiều chuyện đều do Viên Trọng Dương lão gia tử Viên gia điều khiển.

Chuyện giữa Viên gia và Mạc gia liên quan đến hưng suy của Viên gia, chắc chắn là do lão gia tử Viên gia ở sau chỉ huy.

Viên Cự Môn không trả lời, dời mắt nhìn về phía Viên Phá Quân.

- Đại ca, chuyện này để anh nói đi.

Viên Phá Quân cầm chén trà nhấp một ngụm, một lúc sau mới nói.

- Chính Hào, có phải ý của lão gia tử hay không cậu không cần biết, nhưng tôi có thể nói cho cậu, tiên mộ đã mở, rất nhiều người vì chuyện này mà đến, cũng có rất nhiều người sẽ tới tìm Mạc gia, nếu chuyện này xử lý tốt, Phong gia các cậu và Viên gia chúng tôi đều có lợi, đến lúc đó địa vị sau này của nha đầu Sa Tuyết ở Phong gia sẽ cao hơn chút, vì Sa Tuyết cậu cũng nên suy nghĩ một phen.

- Tiên mộ?

Vẻ mặt Phong Chính Hào và Viên Ngọc Vi thay đổi.

Sao bọn họ có thể không biết tiên mộ, là nơi chôn tiên ở trong truyền thuyết.

Nhưng những lời này thốt ra từ miệng Viên Phá Quân, chỉ sợ tiên mộ thật sự mở rồi.

- Hóa ra là như vậy.

Phong Chính Hào hiểu ra nói.

Lúc trước ông ta vẫn còn nghi ngờ, vì sao bỗng nhiên Viên gia muốn đón Tiểu Tuyết từ Bạch gia về, lại ép gả Tiểu Tuyết cho Tống gia.

Cuối cùng bây giờ ông ta cũng hiểu, mọi chuyện đều vì tiên mộ.

Tiên mộ mở ba năm một lần, bởi vì có Vạn Diệt Lao Lung ở đó, tất cả mọi người chỉ có thể trông mong, không lấy được gì ở bên trong.

Hiện giờ Mạc Phàm thành chìa khóa của tiên mộ, nếu người nào lấy được thanh chìa khóa này, sẽ tương đương với nắm giữ tiên mộ.

Phải biết rằng nơi đó là tiên mộ, ngoài cửa là nơi trấn long, bên trong có truyền thừa, vô số linh dược và bảo vật.

Nếu Mạc Phàm đưa một cái rương tới làm sính lễ, vậy có khả năng trong tiên mộ là rương khắp đất.

Hiện giờ Viên gia đồng ý hôn sự giữa Mạc Phàm và Tiểu Tuyết, vậy sẽ vô duyên với tiên mộ này.

Nhưng nếu có thể khiến Mạc Phàm cúi đầu trước Viên gia thì khác rồi.

Người nào có thể tiến vào tiên mộ hay không, đều phải xem sắc mặt của Viên gia bọn họ.

Không thể không nói, khẩu vị của Viên gia không phải lớn bình thường.

- Thế nào, Chính Hào, vì Sa Tuyết cậu muốn tham gia cùng chúng tôi không, chỉ cần chúng ta đứng trên cùng một sợi dây, kiên quyết không đồng ý hôn sự giữa Mạc gia và Tiểu Tuyết, xem đến lúc đó Mạc Phàm có thỏa hiệp không?

Viên Cự Môn dụ dỗ.

- Tôi thấy Mạc gia có thể lấy ra nhiều sính lễ như vậy, sẽ không đau lòng bí pháp Vạn Diệt Lao Lung kia đâu, chỉ cần chúng ta kiên trì, nói không chừng cậu ta sẽ cho.

Viên Tham Lang cười nói.

Phong Chính Hào nhíu mày, mắt khẽ đảo.

Quả thật ông ta hi vọng thông qua tiên mộ lập công cho Phong gia, để Sa Tuyết có địa vị cao hơn ở Phong gia, nhưng như vậy ông ta sẽ cá mè một lứa với đám Viên Phá Quân.

- Đại ca, nhị ca, em sẽ suy xét chuyện này.

Viên Phá Quân lắc đầu, trong mắt hiện lên chút thất vọng.

Ông ta không để ở trong lòng, ông ta đã cho Phong Chính Hào cơ hội rồi, Phong Chính Hào không chịu nắm lấy, vậy thì đừng trách ông ta.

- Cự Môn, tôi nhớ cậu cũng tham dự tiệc tối chúc mừng của Tống gia, đến lúc đó đừng quên thông báo cho Tiểu Tuyết và tiểu tử ở bên cạnh Tiểu Tuyết nữa.

- Đại ca, thông báo với bọn họ làm gì?

Viên Cự Môn cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Cậu cứ làm theo lời tôi nói là được, nhớ kỹ đến đó, không được đi trêu chọc tiểu tử kia, nhìn là được rồi.

Viên Phá Quân thần bí nói.

… B

ên ngoài trang viên Viên gia, trong chiếc xe Maybach đang chậm rãi lái về phía biệt thự Tống gia.

- Cha, cha mời tên tiểu tử kia làm gì, chẳng lẽ?

Tống Gia Tuấn nhíu mày, hỏi.

- Gia Tuấn, con cảm thấy tên tiểu tử kia là ai?

Tống Thiên Dưỡng không đáp hỏi ngược lại.

- Tên tiểu tử kia không thể là Mạc Phàm được, chắc là đồ đệ hoặc thân tín của Mạc Phàm, có địa vị không thấp ở Mạc gia.

Tống Gia Tuấn phân tích.

Tuy Mạc Phàm không nói nhiều lắm, nhưng anh ta có thể nhìn ra Mạc Phàm là trung tâm trong bốn người đó.

- Quả thật tên tiểu tử kia không thể là Mạc Phàm, nhưng vì địa vị của cậu ta thấp một chút, càng không thể giẫm lên đầu Tống gia chúng ta ở Hồng Kông.

Trong mắt Tống Thiên Dưỡng lóe lên sắc bén, lạnh lùng nói.

Ngay cả Mạc Phàm cũng không thể khiến Tống gia bọn họ mất mặt, mấy tên tiểu quỷ lại giẫm bọn họ không dậy nổi, dù thế nào cũng phải thu thập một phen.

Bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng bọn họ cứ khai đao với tên tiểu tử này trước đã.

- Như vậy sẽ không dụ Mạc Phàm tới đấy chứ?

Tống Gia Tuấn hơi lo lắng hỏi.- Mạc Phàm tới thì càng tốt, nếu không có khả năng Mạc Phàm sẽ mất đi một đồ đệ hoặc thân tín.

Tống Thiên Dưỡng cười mỉa nói.

- Như vậy con hiểu rồi, cha yên tâm đi, tiệc tối hôm nay con nhất định sẽ khiến cha hài lòng.

Tống Gia Tuấn cười khẽ nói, trong mắt hiện lên nghiền ngẫm.
Advertisement
';
Advertisement