Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Bên cạnh Tây Bắc Giang Nam, trên một tiểu hồ bị đóng băng.

Trải qua chiến đấu ba ngày ba đêm, thiên hỏa xung quanh Băng Ma đã gần như biến mất toàn bộ.

Trên khuôn mặt như ngọc của cô cũng xuất hiện suy yếu, từng đạo vết thương xuất hiện trên gương mặt cô.

Nhưng cằm cô vẫn nhếch lên như cũ, đôi mắt như lợi kiếm hàn băng nhìn chằm chằm đám người xung quanh.

Đám người này nhìn Băng Ma càng ngày càng suy yếu, li3m môi giống như sói đói.

Ba ngày, có không biết bao nhiêu người chết dưới hàn băng và thiên hỏa của người phụ nữ này, cuối cùng bây giờ cũng kết thúc.

- Lát nữa tôi phải là người đầu tiên dạy dỗ tiểu mỹ nữ này, không ai được cướp với tôi đâu đó.

Trong mắt một tên mặt sẹo chớp lóe dâm quang, cười nói.

Vừa rồi thiếu chút nữa Băng Ma biến ông ta thành thái giám, đợi giải quyết Băng Ma này, dù thế nào cũng phải dập lửa giận trên người Băng Ma.

- Vậy tôi thứ hai…



- Tôi thấy mọi người đừng chia sớm như vậy, cùng tiến lên đẩy ngã con tiểu quỷ này đã, người nào đẩy ngã tiểu quỷ này trước thì người đó đầu.

Một người trong đó nói.

- Ý kiến hay, con tiểu quỷ này đã là nỏ mạnh hết đà, mọi người cùng lên đi!

Đám người nheo mắt lại, khí tức không yếu tỏa từ người bọn họ ra.

Đúng lúc này, một cuộc điện thoại được gọi đến, mọi người sửng sốt, đều nhìn về phía người đàn ông mặc áo gió đen.

Người đàn ông nhíu mày nghe điện thoại, sắc mặt trở nên trắng bệch, một chữ thốt lên từ miệng ông ta.

- Rút!

- Rút, lão đại, anh có nhầm không vậy?

- Lão đại, có phải anh muốn độc hưởng một mình đúng không?

Người đàn ông đầu trọc nghiêm mặt hỏi.

Dựa theo tin tức bọn họ đạt được, Mạc gia chỉ có tám người trấn giữ, chỉ cần bọn họ xử lý một người trong đó, tiến vào Mạc gia sẽ thế như chẻ tre, không phải tài nguyên trên người Mạc Phàm sẽ thuộc về bọn họ sao?

Bọn họ đã liều sống liều chết ba ngày, không dễ dàng gì mới gần thu phục tiểu mỹ nữ này tiến vào Giang Nam, bây giờ lại bảo bọn họ rút lui, đùa giỡn gì thế?

- Mạc Phàm đã quay về Giang Nam, đi hay không tùy các cậu.

Người đàn ông mặc áo gió đen đeo kính râm nhíu mày, thản nhiên nói.

Nói xong dưới chân ông ta khẽ động, không do dự xoay người rời đi, một bước mấy chục mét, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Ở đây vô cùng yên tĩnh.

- Mạc Phàm quay về Giang Nam rồi sao?

Mạc Phàm quay về không chỉ có ý nghĩa Mạc Phàm diệt nhà Miyamoto và Abe Seimei Nhật quốc, còn có ý nghĩa đánh bại đám cao thủ Thần Điện, Thanh Bang,… trên Chúng Thần Sơn.

- Sao có chuyện này được?

Không nói đến nhiều cao thủ như vậy, Chúng Thần Sơn là một nơi nguy hiểm không thể tiến vào.

Không có mấy người ở trong tình huống chưa được Thần Điện cho phép, tiến vào Chúng Thần Sơn mà còn sống đi ra.

Vậy mà Mạc Phàm đánh bại đám điện chủ Thần Điện ở Chúng Thần Sơn, Mạc Phàm lợi hại biết bao nhiêu?

- Thần Cảnh trung kỳ?

Chắc chắn điện chủ Thần Điện là cao thủ Thần Cảnh hiếm có, Mạc Phàm có thể tiêu diệt điện chủ Thần Điện ở Chúng Thần Sơn, ít nhất cũng phải là Thần Cảnh trung kỳ.

Nghĩ đến chuyện này, không ít người đưa mắt nhìn nhau.

- Chẳng trách lão đại bọn họ trốn nhanh như vậy, bọn họ đang tấn công nhà của một vị Thần Cảnh trung kỳ đó!

- Trốn!

Không ít người phản ứng kịp, không nghĩ đến công pháp và y thuật gì đó của Mạc gia nữa, đám người như thủy triều bỏ chạy khỏi Giang Nam.

Đã lâu rồi trên Địa Cầu không xuất hiện cao thủ Thần Cảnh, Tiên Thiên Tông Sư cũng không thể trêu chọc, bây giờ đột nhiên có một Thần Cảnh trung kỳ, sao có thể động vào?

- Thần Cảnh trung kỳ, chỉ sợ phải đổi trời rồi.

Có người vừa chạy trốn vừa nghĩ thầm.

Không chỉ Giang Nam, khắp nơi trên thế giới cũng nhấc lên sóng to gió lớn.

Châu Âu, chỗ ban đầu của Chúng Thần Sơn, một cánh cửa hắc ám mở ra, vương tử Carter của Thần Điện luôn không xuất hiện ở Chúng Thần Sơn mặc tây trang màu trắng, lắc ly rượu vang màu đỏ đi từ trong ra, đứng trên Chúng Thần Sơn trụi lủi.

Phía sau anh ta là một người đàn ông mặc hắc y.

- Vương tử điện hạ, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Người đàn ông cung kính hỏi.

Nghi thức ban ân đã ngưng hẳn, điện chủ Thần Điện bị hiến tế, ngay cả Chúng Thần Sơn cũng bị người ta cướp đi, chỉ trong một đêm Thần Điện danh tồn thực vong.

Trong mắt Carter chớp lóe tinh quang, lắc ly rượu vang nhìn về phương xa, trên gương mặt anh tuấn không chỉ không có chút phẫn nộ, trái lại có vài phần vui vẻ.

Anh ta đã sớm vô cùng bất mãn với điện chủ Thần Điện, mỗi lần bọn họ đạt được ban ân đều bị điện chủ Thần Điện lấy đi một phần.

Cho nên Mạc Phàm vừa lộ ra Thần Thể, anh ta đã thông qua năng lực của mình rời khỏi Chúng Thần Sơn.

Mạc Phàm thật sự không phụ sự kỳ vọng của anh ta, vậy mà giết sạch người ở Chúng Thần Sơn.

- Đợi!

Một lát sau, Carter nhấp một ngụm rượu vang, cười nói.

- Đợi, ý của vương tử điện hạ là?

Hắc y nhân kia cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Hoa Hạ có câu, mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi, chúng ta đợi gió là được!

Carter ngồi phía dưới một tượng nữ thiên sứ, cười nói.

Mạc Phàm giết nhiều người như vậy, còn dẫn tới các nước chú ý, tất nhiên sẽ có người đối phó Mạc Phàm, ví dụ như thế lực các nước, lão tổ trăm năm của Thanh Bang, Hắc Ám Giáo Đình, đương nhiên còn có tín đồ cuồng nhiệt của Thần Điện bọn họ.

Anh ta chỉ cần đợi những người này đốiphó Mạc Phàm, động đúng thời cơ là được.

Tế phẩm là Thần Cảnh trung kỳ, anh ta rất chờ mong.

- Chúng ta không định dẫn thiên sứ hàng lâm tiếp sao?

Người đàn ông mặc hắc y nhíu mày, hỏi.

Carter nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

- Dẫn thiên sứ hàng lâm tiếp sao, dùng anh làm vật dẫn, hay dùng bổn vương làm vật dẫn đây?

Không có vật dẫn thiên sứ sẽ vô cùng yếu ớt, thiên sứ hàng lâm nhất định phải có vật dẫn.

Sắc mặt người đàn ông mặc hắc y thay đổi, vội vàng nói:

- Là tôi lắm miệng rồi.

ẩ ế ầ ố ế ế ồ- Đợi xem, sẽ có người chuẩn bị vật dẫn, cũng sẽ có người cử hành dị thế thiên sứ hàng lâm, đừng nên coi thường lực tín ngưỡng của Thần Điện chúng ta, nói với bọn họ tôi còn sống, đang dưỡng thương, còn lại bọn họ biết làm thế nào rồi đó.

Carter dự tính trong lòng nói.

- Vương tử điện hạ anh minh, tôi lập tức đi làm.

Người đàn ông mặc hắc y cung kính nói, xoay người rời đi.

Cùng ở Châu Âu, Iceland tối hơn nhiều, cổ bảo hắc ám trải qua mưa gió mấy trăm năm, nghênh đón một đám người Châu Âu mặc hắc y.

- Đứng lại, chủ nhân có lệnh không có chuyện gì quan trọng, thì không thể quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi, chẳng lẽ các người đã quên.

Hai pho tượng thân người đầu chó ngăn cản đường đi của những người này, một người trong đó trầm giọng nói.

- Mong nói cho chủ nhân chúng ta biết, vương tử Kamon bị một tiểu tử Hoa Hạ gi ết chết, cùng bị gi ết chết là điện chủ Thần Điện.

- Cái gì?

“Két…” Cửa màu đen tự động mở ra.



Cùng lúc đó, trên một hải đảo không người, một đám lão nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trước ngực thêu ký hiệu Thanh Long vẻ mặt bi thống, quỳ gối gần tảng đá trên hải đảo.

- Thanh Bang gặp đại kiếp nạn, mong lão tổ rời núi.

Rất lâu sau, lúc này mới có một giọng nói trầm thấp truyền ra.

- Ai bắt nạt Thanh Bang tôi?

- Tiểu tử Hoa Hạ, Mạc Phàm!

… T

rong lúc này, toàn bộ thế giới đều gió giục mây vần, cái tên Mạc Phàm không chỉ lưu truyền khắp các quốc gia trên thế giới, cũng tiến vào một số nơi trước đây chưa thấy.

Một cơn gió to nổi lên.
Advertisement
';
Advertisement