Khuất Hành Nghĩa ngạc nhiên nói: “Cậu ấy đã giết người ư?”
Ngô Bình: “Không chỉ một người đâu”.
Khuất Hành Nghĩa thở dài một hơi, mạng người rất quan trọng, nếu Thường Thiếu Dũng đã giết người mà còn không biết giữ miệng thì xong thật rồi.
Advertisement
Lúc này, lại có thêm mấy chiếc xe cảnh sát đến, người bước xuống là Hà Tất Sĩ, bây giờ ông ấy đã là đại đội trưởng của đội cảnh sát, khi thấy cả Khuất Hành Nghĩa và Ngô Bình đều đang ở đây thì ông ấy ngẩn ra.
“Đội trưởng Ngô, có chuyện gì vậy?”
Advertisement
Mặt Ngô Bình xám xịt: “Hà Tất Sĩ, ông là đại đội trưởng mà cũng thành tay sai cho người khác rồi à? Ai bảo ông đến đây?”
Hà Tất Sĩ lúng túng rồi vội đáp: “Là cục trưởng Thường bảo tôi tới, ông ấy phụ trách việc phê duyệt đất đai ở đây, chúng tôi cũng có quen biết”.
Phê duyệt đất đai là một vị trí rất béo bở, đương nhiên sẽ có nhiều bạn bè.
Ngô Bình nói: “Cho nên chỉ cần ông ta gọi một cái là ông phải vâng lời ngay hả?”
Hiện giờ, Ngô Bình không còn nể nang gì Hà Tất Sĩ nữa, người của đội này cũng là quân của anh, vậy mà nhận được điện thoại của người khác một cái là cun cút xuất quân ngay.
Hà Tất Sĩ vã mồ hôi hột rồi vội thanh minh: “Đội trưởng, tôi sai rồi, bao giờ về tôi sẽ tự kiểm điểm”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi giao vụ án của Thường Thiếu Dũng cho ông đấy, đây là cơ hội để ông lập công chuộc tội. Nếu ông không làm tốt thì đừng làm chức vụ hiện giờ nữa”.
Hà Tất Sĩ run lên nói: “Vâng!”
Thường Thiếu Dũng bất lực ngồi tại chỗ, biết mình xong đời rồi, một khi án giết người của hắn bị phanh phui thì chắc hắn sẽ bị phán án tử.
Dưới sự hỗ trợ của Khuất Hành Nghĩa, cả đám đã bị tống lên xe, Hà Tất Sĩ đã thẩm vấn bọn họ xuyên đêm để điều tra rõ tội trạng, nhằm đòi lại công bằng cho người bị hại.
Sau khi bọn họ đi rồi, Vương Chiếm Lễ vẫn đứng tại chỗ, ông ta thở dài một hơi rồi trầm giọng nói: “Xin hỏi quý danh của đội trưởng Ngô”.
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi là Ngô Bình, nếu ông không biết thì chứng tỏ ông cũng không giao lưu nhiều trong giới giang hồ”.
Ngô Bình? Vương Chiếm Lễ ngẩn ra, đúng là ông ta không có ấn tườn gì. Tu vi của ông ta mới đang ở cảnh giới Lực, còn chưa tiến vào cảnh giới Khí nên đương nhiên không thể biết tới các nhân vật lớn cỡ Ngô Bình.
Ngô Bình: “Con trai ông đã làm nhiều việc xấu, anh ta không thoát tội được đâu”.
Vương Chiếm Lễ cắn răng nói: “Đội trưởng Ngô, con trai tôi còn non dại, cậu có thể cho nó một cơ hội không?”
Ngô Bình cười lạnh: “25 tuổi là còn lớn hơn tôi đấy, vậy thì non dại cái nỗi gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!