Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Đột nhiên, chú chó vàng thè lưỡi ra liếm tay Ngô Bình, sau đó ngoan ngoãn nằm dưới chân anh, không động đậy nữa.  

 

Ngô Bình từ nhỏ đã rất thích chó, không kìm được mà đưa tay vuốt ve đầu chú chó. Anh cảm thấy chú chó này lông rất mượt nên cười đáp: "Chú chó này ngoan thật..."  

 

Advertisement

Sau đó anh đột nhiên sững lại, phát hiện Đường Thiên Tuyệt và ông Hoa đều nhìn anh với vẻ mặt vô cùng kỳ lạ. Đến Đường Băng Vân cũng há hốc miệng, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.  

 

"Mọi người sao vậy?", Ngô Bình hỏi.  

 

Advertisement

Đường Thiên Tuyệt vội uống hớp trà, đáp: "Không có gì. Ngô Bình, tên chú chó là Đông Hoàng, nếu cháu thích thì cứ đưa Đông Hoàng đi đi".  

 

Ngô Bình mừng rỡ: "Cháu có thể đưa nó đi thật sao?"  

 

Đường Thiên Tuyệt cười đáp: "Đương nhiên rồi".  

 

Ngô Bình túm lấy lông của chú chó, nói: "Mày tên là Đông Hoàng phải không? Cái tên bá đạo thật đấy".  

 

Đường Băng Vân ho khan một cái, nói: "Ngô Bình, chúng ta ra ngoài ngắm hoa đi".  

 

Ngô Bình biết Đường Băng Vân chắc chắn có chuyện gì đó muốn nói với anh nên lập tức ra ngoài cùng cô.  

 

Họ đi ra ngoài ngõ, đi về phía trước một đoạn là một vườn hoa. Tất cả những loài hoa đẹp nhất của thị trấn đều được trồng ở đây, hương hoa nhẹ nhàng thoảng qua.  

 

Đường Băng Vân nhỏ tiếng hỏi: "Anh định đưa Đông Hoàng đi thật sao?"  

 

Ngô Bình cười đáp: "Sao thế, cô không nỡ hả?"  

 

Đường Băng Vân: "Không phải là không nỡ mà tôi chỉ thấy rất kỳ lạ. Đông Hoàng chưa từng tỏ ra thân thiết với bất kỳ ai, kể cả ông nội tôi nó cũng không thèm để ý tới".  

 

Ngô Bình cảm thấy hết sức kỳ lạ: "Không thèm để ý đến ông nội cô? Nó không phải thú cưng của ông nội cô sao?"  

 

Đường Băng Vân vội vã đáp: "Nó không phải thú cưng mà là khách quý của ông nội tôi. Hồi còn nhỏ, mỗi năm đến Tết, ông nội đều bắt tôi dập đầu chúc Tết nó. Đúng rồi, ông Hoa ngang ngược như vậy mà cũng phải dập đầu trước nó".  

 

Ngô Bình sững sờ: "Cô dập đầu với một con chó sao?"  

 

Đường Băng Vân ra hiệu bảo anh nói nhỏ tiếng, đáp: "Đừng để Đông Hoàng nghe thấy. Một khi nó điên lên, ông nội tôi cũng phải né đi".  

 

Ngô Bình cảm thấy vô cùng kỳ lạ: "Băng Vân, rốt cuộc chú chó đó là thứ gì?"  

 

Đường Băng Vân lắc đầu: "Tôi cũng không rõ, từ lúc tôi bắt đầu hiểu mọi chuyện thì Đông Hoàng đã ở nhà tôi rồi. Ông nội vô cùng khách sáo với nó, ăn cơm cũng để nó ăn trước, cứ như đối đãi với tổ tiên nhà tôi vậy".  

Advertisement
';
Advertisement