Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 

 Vài phút sau, anh đã xuất hiện phía trên một hồ nước khổng lồ, hồ nước hình thành một cánh cổng nước khổng lồ, dẫn đến một thời không khác. Lúc này, trước cánh cửa nước, hơn mười cao thủ Dị tộc và sinh linh hỗn độn đang cố gắng hết sức để ngăn cản bảy cao thủ Nhân tộc xông vào cánh cửa nước, trong những cao thủ Nhân tộc này có một người mà Ngô Bình biết, đó là Ngạo Nguyệt tiên tử mà anh đã từng gặp một lần.  

 

Anh lập tức bước tới và vung tay lên, hơn mười tu sĩ phía đối diện đều bị đánh bật ra xa. Đám tu sĩ đều chấn động, họ cảm thấy dưới cái vung tay của Ngô Bình, một sức mạnh có thể hủy diệt họ hàng trăm ngàn lần ập đến, khiến họ không còn một chút ý thức kháng cự nào.  

 

Bảy người vui mừng khôn xiết, khi Ngạo Nguyệt tiên tử nhìn thấy người tới là Ngô Bình, cô ta kinh ngạc nói: "Lý công tử, là ngươi!"  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tiên tử, chúng ta lại gặp nhau. Ở đây có Hoàng Đồ xuất hiện đúng không?”  

 

Ngạo Nguyệt tiên tử gật đầu: "Vừa nhận được tin tức chúng ta liền vội vàng chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước. Những cao thủ Dị tộc này đã phái thiên tài đi vào trước rồi, họ cũng để lại cao thủ ngăn cản chúng ta."  

 

Ngô Bình liếc mắt nhìn các tu sĩ Dị tộc đang ngạc nhiên, nói: “Bọn họ không dám, ta sẽ đưa các ngươi vào.”  

 

Bảy người vui mừng khôn xiết, lần lượt cảm ơn rồi theo Ngô Bình vào cánh cửa nước. Sắc mặt của hơn mười vị tu sĩ kia rất khó coi, nhưng cuối cùng cũng không dám ra tay, sức mạnh mà Ngô Bình thể hiện quá đáng sợ, ra tay chắc chắn là chết!  

 

Bước vào cánh cửa nước, nơi đây là một không gian kỳ lạ, có một con phượng hoàng thần màu đỏ rực bay lượn trên bầu trời, tỏa ra hàng ngàn ngọn lửa. Những ngọn lửa này cực kỳ nguy hiểm, nhóm tu sĩ tiến vào trước căn bản không thể đến gần.  

 

Ngạo Nguyệt tiên nữ nhìn thấy phượng hoàng thần, cảm khái nói: "Con phượng hoàng thần này là một trong những Hoàng Đồ, đáng tiếc nó quá mạnh mẽ."  

 

Ngạo Nguyệt tiên nữ cũng là một trong mười đại mỹ nhân, Ngô Bình đã coi cô ta như người phụ nữ của mình, nói: “Nếu ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi.”  

 

Ngạo Nguyệt tiên tử vui mừng khôn xiết: "Vậy thì tốt quá, đa tạ công tử!"  

 

Ngay khi một nhóm tu sĩ còn đang nghĩ cách đến gần phượng hoàng thần, Ngô Bình bay lên không trung, biến thành một người khổng lồ và đưa tay ra nắm lấy cổ phượng hoàng.  Con phượng hoàng thần này cao quý như vậy, nhưng lúc này nó cũng không thể làm gì được, nó oán hận liếc nhìn Ngô Bình một cái, sau đó hóa thành bóng dáng của con phượng hoàng thần, xuất hiện trong lòng bàn tay của anh.  

 

Ngô Bình quay lại bên cạnh Ngạo Nguyệt tiên tử, giơ tay ấn bóng dáng của con phượng hoàng thần vào cơ thể cô ta. Ngạo Nguyệt tiên tử vốn là thiên tài, bây giờ có được phượng hoàng thần, cô ta lập tức ngồi xuống xếp bằng, dốc sức nghiên cứu.  

 

Những tu sĩ kia vừa kinh ngạc vừa ghen tị khi nhìn thấy Ngô Bình thản nhiên khuất phục con phượng hoàng thần, trong đó có một tu sĩ đột nhiên vỗ vào gáy mình, trong miệng phun ra một luồng ánh sáng giết chóc màu vàng kim, lao tới tấn công đám người của Ngô Bình.

Ngô Bình đang hỗ trợ Ngạo Nguyệt tiên tử luyện hoá phượng hoàng thần, khi nhìn thấy ánh sáng giết chóc kia, anh thậm chí còn không thèm nhúc nhích ngón tay mà chỉ liếc nhìn một cái, ánh sáng giết chóc kia dường như bị đóng băng và đột nhiên ngừng di chuyển. Ánh sáng giết chóc run rẩy và giãy giụa một cách tuyệt vọng, dù thế nào đi nữa cũng không thể thoát ra được.  

 

Tu sĩ phát ra ánh sáng giết chóc vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn hét lớn, cắn đầu lưỡi, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, đống máu kia bay về phía ánh sáng giết chốc, hắn thực sự muốn sử dụng máu bản mệnh của mình để kích hoạt ánh sáng giết chốc.  

 

Ngô Bình vốn không định để ý đến hắn, nhưng thấy hắn còn không chịu dừng lại, liền giơ tay lên, một tia lửa bay ra, trong giây lát đã rơi thẳng vào đầu đối phương, hắn đưa tay chạm vào, toàn thân "bùm" một phát bốc cháy, hắn đau đến hét lên nhưng chưa được vài giây đã bị đốt thành tro bụi!  

 

Những tu sĩ khác đều kinh ngạc biến sắc, lũ lượt bỏ đi, sợ bị Ngô Bình chỉ cho một cái.  

 

Ở bên kia, Ngạo Nguyệt tiên tử được sự giúp đỡ của Ngô Bình đã nhanh chóng luyện hoá Hoàng Đồ và hiểu được một phần truyền thừa của Hoàng Đồ. Tuy nhiên, cô ta sẽ phải mất một thời gian để hiểu hết toàn bộ Hoàng Đồ.  

 

Đây không phải là nơi có thể yên tâm tu luyện, sau bước đầu luyện hóa Hoàng Đồ, Ngạo Nguyệt tiên tử mở đôi mắt đẹp ra và nói: "Công tử, ân tình của công tử không có lời nào có thể cảm ơn hết được!"  

 

Ngô Bình cười nói: “Ngươi đã luyện hóa xong Hoàng Đồ, chúng ta đi thôi.”  

 

Cả nhóm người vừa bước ra khỏi cánh cửa nước đã nhìn thấy ba tu sĩ đang canh giữ ở cửa, trong đó có một tu sĩ đứng ở giữa, mặc áo bào màu đen và để râu đen.  

 

Nhìn cách ăn mặc của người này, Ngô Bình biết hắn là người của Thiên Đạo Môn.   

 

Tu sĩ râu đen liếc nhìn anh, hắn ta vốn đang rất kiêu ngạo, nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng lùi lại một khoảng.  

 

Ngô Bình là người đã phạt Thiên Quyền Tử quỳ gối ba ngày, thực lực cực kỳ mạnh mẽ và chắc chắn không phải là người mà hắn có thể xúc phạm được.  

 

Hắn lập tức cúi đầu thật sâu: “Tiểu nhân tham kiến Huyền Bình Đại Đế!”  

 

Ngô Bình nhướng mày, hỏi: “Các ngươi chặn cửa, đang đợi ta sao?”  

 

Thiên Đạo Môn định ngư ông đắc lợi, vốn định canh giữ ở cửa, mặc kệ là ai lấy được đồ thì họ đều có thể trực tiếp cướp lấy. Suy cho cùng, trong thiên hạ có rất ít thế lực có thể cạnh tranh với Thiên Đạo Môn.  

 

Nhưng họ không thể ngờ rằng mình sẽ chạm trán với một kẻ tàn nhẫn như Ngô Bình!  


"Không không, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi." Trong lòng hắn cảm thấy chua xót, vội vàng giải thích. 

Advertisement
';
Advertisement